Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 721: Đánh dấu đồ mộng thuật

“Suýt chút nữa thì bị phát hiện.”
Trở lại trong huyệt động, Ninh Phong không khỏi có chút rợn tóc gáy.
Nhưng cũng không kìm được sự may mắn vì mình đã chạy rất nhanh. Nếu chậm một bước, có khả năng bị Tiểu Bạch phát hiện.
Hắn vừa rồi phát hiện, dù là Ninh Triệu hay Tiểu Bạch, khí tức trên người đều mạnh hơn trước đó một chút.
Nhất là Tiểu Bạch, trước đây ở đáy hồ, Ninh Phong cảm thấy nó nhiều nhất chỉ có chiến lực Trúc Cơ một tầng, nhưng vừa rồi Tiểu Bạch cướp được cái cây giống kia với tốc độ cùng cảm giác áp bức, cơ hồ tiếp cận Trúc Cơ ba tầng.
Hơn nữa gia hỏa này bây giờ còn vị thành niên. Nếu sau khi thành niên, dù nó không trải qua bất kỳ hệ thống tu luyện nào, thì vật lý chiến lực cũng có thể sẽ trực tiếp vượt Kim Đan trước trung kỳ. Nếu tu luyện được pháp, một con giao long trưởng thành có chiến lực đủ để tương đương với nhân loại Nguyên Anh hậu kỳ. Thậm chí có thể còn cao hơn.
Ninh Phong quyết định, lần sau khi cảm ứng được Tiểu Bạch ở gần, lập tức rút lui ít nhất một dặm!
Ngô Liễu qua đời sau năm thứ sáu. Ninh Phong vừa tròn một trăm hai mươi sáu tuổi.
Ngày sinh nhật năm này, Ninh Phong vẫn giống như mọi ngày ở trong huyệt động, thật ra ở trong hang động lâu như vậy, Ninh Phong chưa từng chúc mừng sinh nhật. Thọ nguyên đã vô hạn rồi, sao có thể để ý một cái sinh nhật?
Nhưng năm nay, hai quỷ thế mà không chào hỏi Ninh Phong, trực tiếp bày một bàn lớn đồ ăn trong huyệt động, sau đó cùng nhau đi đến phòng của Ninh Phong.
“Chủ nhân, hôm nay là sinh nhật của ngươi, ăn một bữa ngon đi!”
Ninh Phong đi ra đường xem xét, chỉ thấy trên bàn bày đầy các món linh tửu linh thái. Tương hầm má lừa, xào lăn gan ngỗng đỏ, rượu hầm móng trước Hắc Kim lợn rừng, cá trích chiên dầu… Có món mặn có món chay, linh tửu cũng có hai ấm. Ngoài ra còn có linh quả cùng điểm tâm.
Ninh Phong không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Sao các ngươi biết ngày sinh nhật của ta?” Những năm gần đây, hắn chưa từng nói với hai quỷ về ngày sinh nhật của mình.
Hai quỷ nhìn nhau cười một tiếng, trả lời: “Hàng năm vào ngày 22 tháng 10, tộc nhân trên đỉnh núi đều sẽ tổ chức tế tự, nên chúng ta sớm biết ngày này là sinh nhật của ngươi.”
Thì ra là vậy, Ninh Phong không khỏi bật cười một tiếng. Cũng tốt, nhiều năm chưa nếm qua linh thực, thế là ngồi trước bàn.
Bắt đầu uống rượu ăn cơm, ăn như gió cuốn. Hắn đã mười năm chưa từng ăn qua đồ ăn khói lửa nhân gian kiểu này. Không thể không nói, một bàn linh tửu linh thiện này cực kỳ mỹ vị, lại thêm tay nghề của mấy vị linh thiện sư trong bếp, có thể nói bữa cơm này của Ninh Phong đã đủ thoả mãn cái miệng nghiện ăn.
Hai quỷ đứng bên cạnh nhìn, cũng không nhịn được âm thầm nuốt nước miếng. Quỷ dị tuy không thể ăn đồ ăn khói lửa nhân gian, nhưng ký ức liên quan tới hương vị của mỹ thực, từ đầu đến cuối vẫn còn trong trí nhớ của các nàng.
Sau khi ăn cơm xong thì đã gần giờ Tý. Qua giờ Tý, âm thanh điện tử của hệ thống đúng hẹn vang lên.
“Phần thưởng điểm danh tròn năm đã xuất hiện, xin hỏi có nhận lấy không?” Tiếp theo đó, một hàng chữ nhỏ hiện lên: “Mời túc chủ mau chóng tiến hành nhận lấy, nếu ba hơi thở mà không nhận lấy thì phần thưởng sẽ tự động biến mất, phần thưởng điểm danh tròn năm lần sau sẽ là một năm sau.”
Thần thức cuộn lên, ý niệm khẽ lay động. Nhận lấy!
Một đoàn ánh sáng màu xanh nhạt lập tức rơi vào trong tay hắn. Với tình hình này, hai quỷ đã sớm không cảm thấy kinh ngạc.
Những năm gần đây, các nàng đã nhiều lần chứng kiến cái tình huống kỳ quái này của Ninh Phong, ban đầu các nàng còn tưởng rằng Ninh Phong thi triển pháp thuật, từ trong túi trữ vật lấy đồ ra. Nhưng cuối cùng phát hiện đây không phải là pháp thuật! Bởi vì Ninh Phong căn bản không hề vận linh, mà đoàn ánh sáng xanh kia cũng không phải do pháp thuật tạo ra.
“Chủ nhân, lần này là vật gì tốt?” Cơ Di đầy hứng thú tiến lên, nhìn cái đồ vật hình vuông được bọc da thú kia trong tay Ninh Phong. Nàng đã từng tận mắt nhìn thấy Ninh Phong từ những đoàn ánh sáng xanh này lấy ra mấy loại vật hoàn toàn khác nhau. Có kiếm, có đan hoàn. Thậm chí có một lần, Ninh Phong lấy ra một quyển bí tịch luyện đan. Hơn nữa nhìn biểu hiện của Ninh Phong, có vẻ như chính hắn cũng không biết mỗi lần sẽ ra cái gì. Điều này thật khiến người nghi hoặc.
Một phù sư thường xuyên nhận được đồ chơi của các nghề tu tiên khác, chẳng lẽ không phải là nực cười sao? Cho nên Cơ Di rất tò mò lần này Ninh Phong sẽ nhận được thứ gì.
Ninh Phong phẩy tay bảo các nàng dọn bàn ăn, sau đó cầm phần thưởng điểm danh trở về phòng.
Mở lớp da thú ra, phát hiện thì ra là một quyển bí tịch: «Đồ mộng thuật».
Lật xem qua một lượt, Ninh Phong không khỏi mừng rỡ. Phần thưởng điểm danh lần này đúng là thứ hắn cần dùng tới. Xem ra, phần thưởng do hệ thống tạo ra mỗi khi tròn mười năm, tròn trăm năm đều có chút tác dụng.
«Đồ mộng thuật» là một môn pháp thuật thích hợp cho người tu luyện Kim Đan kỳ. Pháp thuật này chỉ có hai cảnh giới cao và sơ.
Cảnh giới sơ cấp của đồ mộng thuật có thể xâm nhập vào giấc mơ của người khác để sinh ra liên kết, thu thập thông tin hoặc tình báo của đối phương.
Sau khi tu luyện đến cảnh giới cao cấp thì có thể trực tiếp thi triển đồ mộng thuật, khiến cho tu sĩ có tu vi thấp hơn mình nhanh chóng chìm vào giấc ngủ và tiến vào giấc mơ. Điều này tương đương với thuật thôi miên, hơn nữa còn có thể sau khi đối phương chìm vào giấc ngủ thì xâm nhập vào giấc mơ của đối phương, giao tiếp với đối phương, thậm chí có thể phá hủy hồn phách thần thức của đối phương trong mơ!
Sau khi cẩn thận xem quy trình tu luyện, Ninh Phong càng thêm mừng rỡ. Bởi vì pháp thuật này không khó tu luyện, chỉ cần mỗi ngày hắn dành ra khoảng một canh giờ tu luyện, với sự hỗ trợ của bảng hệ thống, trong vài năm liền có thể tu luyện đến cảnh giới sơ cấp.
Tiếp theo, mỗi ngày Ninh Phong vẫn vẽ bùa, đả tọa như bình thường, nhưng cũng nhất định dành ra một hai canh giờ chuyên tâm tu luyện pháp thuật này.
Quả nhiên, chưa đến ba năm, Ninh Phong đã tu luyện «Đồ mộng thuật» đến cảnh giới sơ cấp.
Hắn vốn định gọi Khương Mị Vân, muốn thử xem pháp thuật này, nhưng đột nhiên nhớ tới, quỷ dị không thể ngủ được, hơn nữa cũng không cần ngủ.
Đường cùng, Ninh Phong chỉ có thể nhân lúc đêm tối, lẻn về Thanh Đao Tông. Dùng một lá ẩn thân phù, thi triển Lộ Hà quyết, sau cùng khóa mục tiêu vào một nữ đệ tử đang đi vệ sinh, rồi theo nàng chui vào phòng ngủ.
Nữ đệ tử này ở Luyện Khí tầng sáu. Sau khi trở về phòng từ nhà vệ sinh, vậy mà nàng không đi ngủ ngay, mà là ngồi xếp bằng trên đất để tu luyện.
Ninh Phong đứng bên chờ gần nửa canh giờ, nữ đệ tử này mới thu công Quy Linh, tiếp đó lại luẩn quẩn gần nửa canh giờ mới nằm xuống giường.
Ninh Phong tưởng rằng lần này cuối cùng có thể thể nghiệm cảm giác xâm nhập giấc mơ của người khác, nhưng tuyệt nhiên không ngờ tới, nữ đệ tử này cứ lăn qua lộn lại trên giường mà thật lâu không tài nào ngủ được. Đến gần rạng sáng nàng mới miễn cưỡng chìm vào giấc mơ.
Ninh Phong lập tức vận linh, thi triển đồ mộng thuật! Chỉ cảm thấy thần trí của mình bị một luồng sức mạnh cuốn lên, sau đó dường như có một va chạm mãnh liệt với một lĩnh vực nào đó! Tiếp theo Ninh Phong phát hiện mình đã ở trong một lĩnh vực xa lạ. Hắn biết đây là mộng cảnh của nữ đệ tử kia.
Nhìn ngó bốn phía, Ninh Phong phát hiện nơi này là một khu rừng nhỏ có phong cảnh tuyệt đẹp, ẩn ẩn nghe thấy có tiếng nước chảy leng keng từ xa vọng lại.
Đi theo hướng âm thanh phát ra, phát hiện ra sâu trong khu rừng có một dòng suối nhỏ. Bên dưới dòng suối là một ao nước nhỏ.
Còn nữ đệ tử kia lúc này đang tắm ở trong ao. Nhưng nàng không hề đơn độc, bên cạnh nàng còn có một nam tu sĩ cường tráng.
“Ninh Hòa???” Sau khi thấy rõ khuôn mặt của nam tu sĩ, Ninh Phong hết sức kinh ngạc. Xem ra nữ đệ tử này đã ngưỡng mộ Ninh Hòa rất lâu.
Ninh Phong do dự một lát, cởi đạo bào, nhảy vào ao.
“Tông chủ?” Nữ đệ tử kia nhìn thấy Ninh Phong cũng vô cùng kinh ngạc, ngược lại Ninh Hòa ở bên cạnh không hề có bất kỳ phản ứng nào.
Ninh Phong gọi Ninh Hòa vài tiếng nhưng hắn đều làm ngơ, phảng phất như một cái xác không hồn. Ninh Phong lập tức hiểu ra, trong giấc mơ này nữ đệ tử là người duy nhất có thể giao tiếp được, những người khác xuất hiện trong giấc mơ chỉ là ý nghĩ trong ngày của nàng.
“Ngươi thích Ninh Hòa?” Ninh Phong cười hỏi.
Nữ đệ tử e thẹn khẽ gật đầu.
“Hắn có gì tốt?”
“Hắn dũng cảm, quả quyết, tuy bề ngoài có vẻ vô tình, nhưng thật ra rất quan tâm những đệ tử tầng dưới như chúng ta…”
Sau khi nói chuyện với nàng một lúc, Ninh Phong phát hiện đồ mộng thuật đúng là có thể thấy rõ hết thảy mọi thứ của chủ nhân giấc mơ. Bởi vì dù hắn có hỏi cái gì thì nữ đệ tử này cũng sẽ nghiêm túc trả lời.
Ninh Phong vừa gõ vừa kích thử nhiều lần đều thấy nàng không nói sai sự thật. Hơn nữa thân thế của nàng này cũng khá long đong, khiến người ta thương tiếc. Có lẽ vì dáng vẻ xinh đẹp nên thuở nhỏ sau khi cha mẹ đều mất, nàng đã bị người ca tẩu nhẫn tâm bán vào thanh lâu. Nhưng không ngờ sau này lại được một vị tu sĩ bí ẩn đưa đến Tu Tiên Giới, từ đó gia nhập một tông môn bí ẩn. Trong tông môn bí ẩn này tất cả đều là nữ đệ tử, không hề có một nam tu sĩ nào.
Hơn nữa tông môn có những yêu cầu vô cùng hà khắc với nữ đệ tử mới đến, không chỉ ép các nàng tu luyện đủ loại pháp thuật mà còn bắt các nàng phải tập các loại trà đạo ca múa, hễ ai không phục sẽ bị đánh đập. Sau khi thành tài thì tông môn dự định sẽ đưa nàng và những nữ đệ tử khác đi đến một tiên thành nào đó.
Cuối cùng nàng đã dựa vào lòng can đảm của mình trốn khỏi đội ngũ. Sau đó đi xa xứ, chuyển đến Đông Vực. Lúc gặp Thanh Đao Tông đang tuyển đệ tử, nàng đã nghe ngóng danh tiếng Thanh Đao Tông, phát hiện môn phái này có tiếng tốt, liền lên núi xin gia nhập, trở thành đệ tử trong tông môn. Bây giờ nàng đã ở Thanh Đao Tông được mười một năm.
Nghe nàng kể lại, Ninh Phong không nhịn được hỏi: “Tông môn thần bí kia ở tiên thành nào?”
Nữ đệ tử lắc đầu, biểu thị không biết: “Tông môn cấm chúng ta ra ngoài, cũng không cho chúng ta có bất kỳ liên hệ gì với bên ngoài, ta chỉ biết tông môn kia ở trên một ngọn núi, mà linh khí xung quanh thì vô cùng dồi dào, dồi dào hơn nhiều so với chỗ chúng ta ở Đông Vực này.”
Ninh Phong gật đầu rồi không nói thêm gì nữa, trực tiếp rời khỏi giấc mơ của nàng, nhưng hắn không quay về hang động mà đi tới viện tử của Ninh Hòa, rồi chui vào mộng cảnh của Ninh Hòa.
“Có một nữ đệ tử tên Trương Lăng Yến rất có cảm tình với con, lúc nào rảnh con có thể tìm hiểu thử xem sao.”
“Dạ, con biết rồi thưa cha.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận