Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 845: Sáu trăm bốn trận kỳ

Chương 845: Sáu trăm bốn trận kỳ
Tên tu sĩ này nghe vậy, trấn tĩnh đáp: “Bây giờ cũng chỉ thiếu bảy mươi hai người mà thôi, chúng ta đợi mấy ngày là được, mấy ngày này chắc chắn sẽ có người đến.” Xem ra hắn đã sớm kiểm kê số người trong hành lang, thậm chí còn biết rõ là thiếu mấy người.
“Vậy chỉ có thể như thế……”
“Đúng, chắc chắn còn có người tới đây, chúng ta có mấy chục đồng môn ở những nơi khác trong bí cảnh!”
“Chư vị, các ngươi cũng nhắn tin cho đồng môn của mình đi, bảo bọn họ tranh thủ thời gian tới, đông người dễ làm việc.”
“Hi vọng lần này đúng như bọn họ nói, có thể nhanh chóng mở ra địa cung.”
“Đúng vậy, nếu không tiếp tục như vậy thì đến bao giờ?”
“Các vị sư huynh đệ, chúng ta tạm thời cứ ở lại đây đi, dù không lấy được đế quốc họa trục, vớt được chút tài nguyên nhỏ khác cũng không tệ……”
“……”
Các tu sĩ ở đây coi như tạm thời thở phào nhẹ nhõm. Không còn cách nào khác, trận p·h·áp sư của tông môn mình không có khả năng tìm hiểu ra điều gì từ những phù chú trên bia đá, làm như vậy kéo dài chỉ tốn thời gian vô ích. Bây giờ có người chịu đứng ra dẫn đầu, vậy thì có thể thử một lần, nếu có thể vào địa cung một chuyến, coi như không uổng công lần này đi bí cảnh, mà lại cho dù không giành được đại cơ duyên thì cũng mò được một ít tài nguyên nhỏ chứ? Dù sao vẫn tốt hơn là trắng tay trở về.
Các tu sĩ ít nhiều đều có chút tâm lý đám đông, bảo bọn họ tự mình đơn độc quyết định thì tự nhiên sẽ sợ trước sợ sau, nhưng nếu năm trăm người cùng nhau phóng t·h·í·c·h thần thức, còn gì mà phải e ngại? Cho nên, những tông môn đã nửa đường bỏ cuộc ban đầu, cũng chọn tiếp tục ở lại, hy vọng may mắn được chia một phần. Thế là, người bên ngoài liên tục tiến vào trong cung điện, còn tu sĩ bên trong cung điện lại không ai rời đi. Số tu sĩ trong hành lang, từ đó chỉ tăng chứ không giảm.
Chỉ sau hai ngày, tổng số tu sĩ đã lên tới 527 người.
“Chư vị, người đã đủ, chúng ta bắt đầu thôi.” Tên tu sĩ áo bào đen lần nữa bước lên bậc thang, lớn tiếng tuyên bố. “Đợi mọi người chuẩn bị xong, chúng ta sẽ bắt đầu rót thần thức, mọi người đều có thể quan s·á·t biến hóa trên tấm bia, đợi khi các phù chú bắt đầu động đậy thì cùng nhau rót thần thức vào trận cơ……” Hắn giảng giải cặn kẽ từng hạng mục cần chú ý cho các tu sĩ trong hành lang.
Khu vực khác trong bí cảnh không thể phóng t·h·í·c·h thần thức trên diện rộng, nhưng cung điện này hình như có trận p·h·áp bảo hộ, có thể dùng thần thức ở bên trong. Mà theo như lời tu sĩ áo đen nói, trận cơ mở cửa địa cung lại được t·h·iết lập trên trần nhà của cung điện. Điều này khiến các tu sĩ vô cùng bất ngờ. Vì ở đây nhiều ngày rồi mà bọn họ chưa từng để ý đến trần nhà.
Những trận p·h·áp sư mấy ngày qua vắt óc lĩnh hội trận pháp phù chú trên bia, ngẩng đầu quan s·á·t một hồi rồi cuối cùng p·h·át hiện, trên trần nhà có mấy chục hư ảnh cực kỳ mờ nhạt, nếu không nhìn kỹ thì thật khó mà thấy được. Những hư ảnh này, có lẽ là vị trí của trận kỳ. Tìm được trận cơ rồi, tảng đá trong lòng các tu sĩ rốt cuộc cũng rơi xuống. Đối phương chắc không nói dối, có thể tin tưởng được!
“Các vị đạo hữu, chỉ cần phù chú trên tấm bia bắt đầu biến ảo thì các ngươi rót thần thức vào trần nhà, giờ chúng ta chuẩn b·ị b·ắt đầu.” Tu sĩ áo bào đen thấy mọi người im lặng liền quay lại vị trí của mình. Thật ra hắn cũng không chắc chắn, dù sao người ở đây đều không quen biết, chỉ dựa vào một câu nói của hắn, người khác có chịu hợp lực phóng t·h·í·c·h thần thức hay không thì vẫn là chuyện khác.
Sau khi tu sĩ áo bào đen ngồi xuống, hơn mười tu sĩ đi cùng hắn bắt đầu vận linh triển biết, hướng về phía trần nhà. “Chúng ta cũng chuẩn bị một chút.” Tạ t·h·iếu Tông quay đầu nói với mọi người Thánh Tiêu tông: “Đừng phóng t·h·í·c·h thần thức quá sớm, đợi ta báo sẽ cùng nhau phóng t·h·í·c·h.”
“Vương xa và Đặng chiêu, hai người các ngươi thả thần thức chậm một chút, chú ý quan s·á·t tình hình xung quanh.” Tạ t·h·iếu Tông an bài như vậy, đương nhiên là để lại một đường, phòng ngừa xảy ra bất trắc, sự an nguy của đồng môn nhất định phải đặt lên hàng đầu. Đám người gật đầu đồng ý, Ninh Phong cũng quay đầu nhìn về phía tấm bia đá kia.
Quả nhiên, mấy chục giây sau, chú văn trên tấm bia dường như xuất hiện biến hóa, bắt đầu từ từ phát sáng. Lại qua hai trăm hơi thở, chú văn bắt đầu chậm rãi biến ảo, dường như trôi ra một chút vị trí, bắt đầu di động.
“Bắt đầu đi.” Tạ t·h·iếu Tông luôn quan s·á·t các tu sĩ của những tông môn khác, lúc này thấy đa số người đã bắt đầu phóng t·h·í·c·h thần thức mới truyền âm thông báo người một nhà. Ninh Phong cũng thả thần thức, lao về phía trần nhà. Thần trí của hắn giờ đã gần bằng Nguyên Anh trung kỳ bình thường, cho nên giữa một đám thần thức tỏ ra vô cùng bá đạo, mạnh mẽ đ·â·m tới, chớp mắt đã đến khu vực trần nhà, rồi rót vào trận cơ.
Theo càng lúc càng nhiều thần thức trào lên trần nhà, cuốn vào trận cơ. Chú văn trên tấm bia càng lúc càng biến đổi nhanh chóng! Vị trí liên tục thay đổi, rất nhanh hình thành một đồ án hoàn toàn khác so với trước. Hơn nữa những hư ảnh trên trần nhà cũng dần hiện rõ ra, lúc này Ninh Phong mới để ý, trên trần nhà vậy mà phủ đầy trận kỳ, nhìn sơ cũng phải có mấy trăm lá.
Mọi người tiếp tục duy trì rót thần thức vào. Bởi vì theo như yêu cầu mà tu sĩ áo bào đen vừa nói, cần năm trăm người hợp lực phóng t·h·í·c·h thần thức, rồi duy trì thêm ba trăm hơi thở thì mới mở ra cửa vào trận pháp được. Có vài người cảnh giới thấp, mới là Kim Đan giai đoạn đầu, duy trì được trăm hơi thở đã bắt đầu choáng váng. Nhưng không còn cách nào, chỉ có thể làm yếu đi cường độ thần thức, kiểm soát trong phạm vi mà mình có thể chịu đựng được. Ninh Phong đương nhiên không dùng toàn lực. Những việc tập thể ra sức này rõ ràng là ai ra sức lớn hơn thì kẻ đó thiệt. Nhưng dù hắn chỉ dùng năm phần thần thức, cường độ vẫn mạnh hơn người khác.
Điều này làm cho Điền d·a·o bên cạnh thầm kinh hãi. Nàng là Kim Đan một tầng, bây giờ phóng t·h·í·c·h thần thức được trăm hơi thở đã thấy hơi không chịu nổi. Vì sao Nguyệt Phong chủ lại mặt không đổi sắc như vậy, hắn làm như thế nào vậy? Trong mắt Điền d·a·o, Ninh Phong đột phá Kim Đan sau nàng, theo lý mà nói không có chuyện hắn mạnh hơn nàng được mới đúng. Những ngày này, Điền d·a·o luôn cố tình tránh mặt Ninh Phong, hai người chỉ chào nhau vào ngày đầu gặp mặt, sau đó Điền d·a·o liền lẩn tránh đi xa. Đối mặt vị phong chủ Bách Tuyết Phong này, trong lòng nàng ít nhiều có chút áy náy. Nhưng Ninh Phong hoàn toàn không để ý đến nàng. Với Ninh Phong, Điền d·a·o chỉ là người qua đường.
Ba trăm hơi thở đã đến. Chú văn trên tấm bia đã hoàn toàn thay đổi. Trận kỳ trên trần nhà đã hiện ra hoàn toàn! Long long long! Ngay sau đó, mọi người liền nghe thấy từ dưới lòng đất truyền lên tiếng vang nặng nề. Trận pháp đã động! Đám người mệt mỏi thu hồi thần thức, bắt đầu quan s·á·t xung quanh, có người nhìn chằm chằm lên trần nhà, cho rằng cửa vào rất có thể ở chỗ đó. Nhưng không ít người đều dồn ánh mắt về phía tu sĩ áo đen, quan s·á·t cử chỉ của hắn. Tuy nhiên đối phương cũng vẻ mặt không chắc chắn, ánh mắt nhanh chóng tìm kiếm xung quanh. Rất rõ ràng, bọn họ cũng không biết cửa vào đặt ở đâu.
Long long long! Âm thanh trận pháp khởi động ngày càng lớn.
“Chư vị cẩn t·h·ậ·n dưới chân!” Mọi người đang ngơ ngác thì một trận p·h·áp sư dường như p·h·át hiện ra điều gì, đột nhiên nhảy lên lơ lửng giữa không trung, la lớn. Mọi người vội cúi đầu xem xét, nhưng đã muộn. Chỉ thấy mặt đất tức khắc bị lún xuống, tất cả mọi người trực tiếp rơi xuống lòng đất. Mọi người đồng loạt hít vào một ngụm khí lạnh. Hóa ra lối vào địa cung, vậy mà chính là toàn bộ mặt đất đại sảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận