Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 662: Thanh Long hồ tẩy kiếm

Chương 662: Thanh Long hồ tẩy kiếm
Năm nay, mùa đông đến sớm hơn. Vào một đêm cuối thu nọ, sau nửa đêm, lúc này cách bình minh còn khoảng nửa canh giờ. Gió thu thổi qua khu vực núi Thanh Khâu, mang theo từng đợt hơi lạnh lẽo. Ninh Phong mang theo một bình linh tửu, nhẹ nhàng từ đỉnh núi Thanh Khâu hạ xuống, ngự đao tiến vào thượng nguồn Thanh Long Hồ.
“Ngươi đến đây làm gì? Ta trước khi ngủ đông không có ăn gì cả.” Tiểu giao long liếm liếm môi, nó cứ tưởng Ninh Phong mang đồ ăn đến cho nó. Mấy ngày nay nó luôn nằm trong hang, không hề nhúc nhích, chuẩn bị cho việc ngủ đông. Trước khi ngủ đông mà ăn quá nhiều sẽ không tốt.
Ninh Phong ngồi xếp bằng xuống, mở bình linh tửu, vừa uống vừa nói: “Ta không mang gì cho ngươi ăn cả.” Tiểu Bạch có chút không vui: “Vậy nửa đêm canh ba ngươi chạy đến đây làm gì?”
“Ta muốn hỏi ngươi chút chuyện.” Tiểu Bạch hết sức ngạc nhiên: “Hỏi han? Ngươi muốn hỏi cái gì? Chẳng lẽ lại muốn đánh chủ ý vào bách bảo nang của ta?”
Mỗi lần Ninh Phong đến đều vòng vo tam quốc tử muốn lấy túi trữ vật của nó, Tiểu Bạch gọi thẳng túi trữ vật của mình là bách bảo nang. Đồ vật bên trong bách bảo nang là do chủ nhân lưu lại! Mấy năm nay Tiểu Bạch đã lớn khôn hơn, không còn ngốc nghếch như trước, tự nhiên nhìn thấu được tâm tư của Ninh Phong.
Nhưng lần này, Ninh Phong lại lắc đầu. Hắn không phải đến vì bách bảo nang. Hắn uống một ngụm linh tửu, sau đó hỏi: “Tiểu tử nhà ta, có thường đến đây tu luyện không?” Tiểu Bạch nghe vậy ngẩn người, suy nghĩ một hồi lâu mới biết Ninh Phong đang nói ai.
“Ngươi đang nói cái tên ngày nào cũng ở bên hồ luyện kiếm đấy à?” Nhắc đến kiếm tu kia, Tiểu Bạch lại tức giận: “Hắn ngày nào cũng đến khuấy động nước hồ, làm phiền giấc mộng của ta! Nếu không phải nể mặt ngươi, ta đã sớm xé nát hắn bằng một vuốt rồi!”
Ninh Phong cười nói: “Kiếm thuật của hắn bây giờ luyện thế nào rồi?” Tiểu Bạch nghe vậy im lặng hai giây: “Cũng tạm được, so với lúc mới đến thì mạnh hơn nhiều.” Sau đó nó nói tiếp: “Tiểu tử này thiên phú tựa hồ còn mạnh hơn cả con trai của ngươi.”
Giao long vốn là dị thú. Trời sinh thần thức mạnh mẽ. Nó dù ở dưới đáy hồ, nhưng chỉ cần trong vòng mấy chục dặm xung quanh có bất cứ động tĩnh gì đều không thoát khỏi cảm giác của nó. Cho dù có ai bay trên trời hay đi dưới đất, tất cả đều nằm trong thần thức lĩnh vực của nó. Đệ tử Thanh Đao Tông thỉnh thoảng xuống hồ bắt cá, hay người nhà của Ninh Phong thường xuyên đến gần đây tu luyện, nó đều biết cả.
Thiếu niên ngày nào cũng luyện kiếm bên hồ, gần hai ba năm nay, sáng nào cũng đến Thanh Long Hồ giương kiếm quấy nước. Hắn cứ như vậy lấy mặt hồ để luyện kiếm. Lúc đầu hắn dùng kiếm khuấy động mặt hồ, kích thích nước văng cao ba bốn trượng. Về sau, nước hồ bị khuấy động ngày càng cao, mười trượng, hai mươi trượng, ba mươi trượng… Bây giờ Tiểu Bạch ở dưới đáy hồ cũng có thể cảm thấy nước ngầm dưới đáy hồ rung động theo mỗi khi hắn luyện kiếm. Điều này làm nó cảm thấy khó chịu. Cứ như lãnh địa của mình bị xâm phạm. Nhưng vì đối phương là con của Ninh Phong, nên nó đành phải nhịn.
“Ngươi bảo tiểu tử kia đi chỗ khác luyện đi! Ta sắp ngủ đông rồi, vạn nhất bị hắn làm tỉnh thì sao…” Tiểu Bạch rất lo lắng, nước hồ bị khuấy động có thể khiến nó không ngủ đông được, ảnh hưởng đến sự phát triển cơ thể. Ninh Phong cười nói: “Hắn không biết ngươi ở dưới đáy hồ, nên mới luyện tập như vậy, ta ngày mai sẽ nói chuyện với hắn.”
Tiểu Bạch gật đầu, nhìn Ninh Phong đang uống rượu, tuy Ninh Phong dùng linh lực ngăn cách nước hồ, nhưng vẫn có thoang thoảng mùi rượu. Nó ngửi thấy mùi rượu liền có chút choáng váng buồn ngủ, mí mắt bắt đầu sụp xuống, rồi dần dần ngủ thiếp đi. Còn Ninh Phong sau khi uống xong rượu, cũng ngả lưng nằm xuống, trực tiếp nghỉ ngơi ở đáy hồ. Sau những năm tháng tiếp xúc, hắn và tiểu giao long đã xây dựng được lòng tin, có thể ngủ ngay khi ở cạnh nhau, cũng không hề có cảm giác lo lắng.
Nhưng chưa ngủ được bao lâu, Ninh Phong liền tỉnh dậy, vì nước dưới đáy hồ rung nhẹ, làm hắn thức giấc.
— -- — -- — --
Lúc này, trời đã tờ mờ sáng. Một thiếu niên mặc pháp bào màu đen đang đứng ở mặt bắc Thanh Long Hồ, vung pháp kiếm trong tay. Ngũ quan của hắn giống Ninh Phong đến bảy tám phần, nhưng khí chất lại có thêm vài phần ngạo khí, khiến người ta có cảm giác khó gần. Chỉ thấy hắn vung một kiếm. “Ba ~” Một đạo kiếm khí rộng dày từ mũi kiếm lóe ra, đánh thẳng vào mặt hồ phía xa!
Ầm! Một tiếng vang lớn như một tảng đá lớn rơi xuống hồ. Mặt nước hồ lập tức bắn tung tóe lên cao mấy chục trượng. Nhưng đạo kiếm khí khổng lồ kia vẫn chưa biến mất. Thiếu niên đứng tấn, vận linh lực vào kiếm, cổ tay bắt đầu chuyển động. Theo cổ tay hắn xoay chuyển, đạo kiếm khí kia xoáy tròn theo, nhìn từ xa như một chiếc thìa sắc nhọn khuấy vào một nồi nước.
Theo kiếm khí xoay chuyển, nước hồ cũng bắt đầu chuyển động theo hướng xoáy tròn, vị trí trung tâm của kiếm khí xuất hiện một vòng xoáy rộng sáu bảy trượng. Vô số linh ngư kinh hãi nhảy lên. Mặt hồ bốc lên một làn sương trắng xóa. Sau nửa canh giờ khuấy động như vậy, thiếu niên mới thu kiếm, ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu điều chỉnh hô hấp, khôi phục linh lực.
Ngực của hắn phập phồng nhẹ, vừa rồi một loạt thao tác có chút hao tổn linh khí. Nhưng đây không phải là vấn đề, vì phương pháp tu luyện của môn kiếm thuật này vốn là như vậy. Môn kiếm pháp này tên là « thu suối kiếm pháp ». Ba năm trước đây là phụ thân truyền lại cho hắn để tu luyện. Thu suối kiếm pháp là kiếm thuật thuộc tính Thủy, mà thiếu niên lại là linh căn thuộc tính Thủy. Từ khi tu luyện thu suối kiếm pháp, hắn phát hiện ra môn kiếm thuật này tu luyện ở những nơi có nước, hiệu quả đặc biệt tốt. Cho nên gần hai ba năm nay, ngày nào hắn cũng đến Thanh Long Hồ luyện kiếm, sau một thời gian luyện tập, hắn cảm thấy rõ ràng kiếm pháp của mình tiến bộ nhanh hơn trước kia.
Thiếu niên sau khi đả tọa xong, lại đứng lên tiếp tục vung kiếm. Lần này hắn không khuấy nước nữa mà giơ kiếm lên, vung thẳng vào mặt hồ!
Ba! Trong khoảnh khắc này, toàn bộ không khí như bị xé rách ra. Thời gian tựa như ngừng lại trong giây lát. Tất cả xung quanh dường như bị đóng băng. Chỉ thấy một làn kiếm quang lớn, dưới ánh bình minh lóe lên màu trắng, như rồng bay về phía mặt hồ! Nhưng còn chưa đi được nửa đường, kiếm quang này đã vỡ thành vô số mảnh nhỏ, bay lả tả.
Như thể vô số lông vũ bay phấp phới trong không trung, khiến người không thể tìm ra quỹ đạo, không biết chúng sẽ bay đến đâu. Nhưng nếu có ai đứng giữa những lông vũ này cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện chúng không phải là lông vũ mà là những tiểu phi kiếm.
Ầm! Vô số phi kiếm rơi xuống mặt hồ. Mặt hồ lập tức sôi lên như nồi nước, bọt nước bắn tung tóe. Chốc lát sau, hơn nghìn con linh ngư bị lật bụng, chết nổi lên mặt nước, toàn bộ mặt hồ một màu trắng xóa, đều là cá chết. Những con cá này đều bị kiếm khí vừa rồi giết chết trong nháy mắt.
“Ngươi ngày nào cũng luyện kiếm như thế này?” Lúc này, phía sau bỗng có giọng nói quen thuộc, xen lẫn chút kinh ngạc. Thiếu niên vội thu kiếm lại, quay đầu nhìn: “Cha? Sao người lại ở đây?”
Ninh Phong nhìn hơn ngàn con linh ngư chết trên mặt hồ, sắc mặt cực kỳ khó coi. “Một kiếm của ngươi giết hơn ngàn con linh ngư, lại còn liên tục giết suốt hai ba năm nay?” Ninh Triệu gật đầu: “Vâng.”
Ninh Phong lập tức im lặng. Một con linh ngư có giá hai viên linh thạch, luyện một ngày kiếm đã mất hai nghìn linh thạch. Suốt hai ba năm, ngày nào cũng vậy. Vậy thì cần phải tốn bao nhiêu linh thạch chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận