Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 193: Cho thuê lại trận pháp cửa hàng

Nàng dùng ngón tay chỉ về phía sau lưng viện tử.
“Lần trước ta đến đây, phát hiện ở cổng có tờ giấy rao cho thuê và phù truyền tin, liền cầm một tờ về. Bây giờ ta thuê phòng đã hết hạn, nên định đến xem thử ngôi viện này.”
Nàng chỉ chính là viện tử của Thẩm Bình.
Sau khi Thẩm Bình qua đời, người môi giới đã dọn dẹp đồ đạc trong sân.
Sau đó dán thông báo cho thuê lên cửa, còn để lại vài tờ phù truyền tin.
Nhưng không hiểu vì sao, ngôi viện này vẫn chưa có ai thuê.
Ninh Phong đoán có lẽ là do vị trí không tốt lắm, lại nằm trong hẻm cụt nên không ai hỏi tới.
Ninh Phong cười nói: “Ra là vậy, nếu Nhan đạo hữu định thuê ở đây thì nên suy nghĩ kỹ, linh khí ở phía đông thành không dồi dào bằng những nơi khác.”
Nhan Thủy Thu lắc đầu: “Linh khí không quan trọng, chỉ cần bố trí trận pháp là được. Ta thích ở đây vì nó yên tĩnh, với lại tiền thuê nhà cũng rẻ hơn.”
Ninh Phong gật đầu, linh khí đối với trận pháp sư mà nói, thực sự không phải vấn đề lớn.
Bố trí một cái Tụ Linh trận pháp thì mức độ dồi dào linh lực cũng không kém gì so với phía tây thành.
Nhưng khi Nhan Thủy Thu nói tiền thuê nhà ở đây rẻ hơn, Ninh Phong lại có chút bất ngờ.
Nhan Thủy Thu là trận pháp sư cấp bốn, thu nhập chắc chắn không thấp, theo lý thuyết không nên để ý đến chút tiền thuê nhà này mới đúng.
Nhưng sau khi Phượng Dao Thành đại loạn lần trước, nhiều người mất đi kế sinh nhai, có lẽ Nhan Thủy Thu cũng chịu chút ảnh hưởng.
“Nhan đạo hữu đã hỏi người môi giới chưa? Họ ra giá thuê căn này bao nhiêu?”
“Hỏi rồi, họ bảo là chín linh thạch. Trước đây ở phía tây thành, mười hai linh thạch mới chỉ thuê được một phòng đơn thôi.”
Nhan Thủy Thu nói tiếp: “Ngôi viện này nhìn cũng rất rộng, tiện cho việc tu luyện hơn.”
Ninh Phong cười nói: “Hiện tại viện tử còn trống khá nhiều, có lẽ Nhan đạo hữu có thể mặc cả bớt chút, nếu không được thì phía trước vẫn còn mấy cái viện tử đang bỏ không kìa!”
Viện tử của hắn, sau khi mặc cả thì mỗi tháng tiền thuê cũng tám linh thạch, Ninh Phong vẫn thấy hơi đắt.
Trường Sinh Hạng vẫn còn vài ngôi viện tử trống không, viện tử số hai của Chung Tùy, viện tử số 4 của Bạch Dao đều đã người đi nhà trống.
Nhan Thủy Thu lắc đầu nói: “Ngươi nói đến là viện tử số 4 đúng không? Mấy ngày trước ta cũng xem rồi, nó gần đầu ngõ quá, không yên tĩnh bằng bên này.”
Ngay lúc đó, có tiếng bước chân vang lên trong ngõ nhỏ.
Ninh Phong quay đầu nhìn lại, thấy một nữ tu khoảng hơn ba mươi tuổi.
Ánh mắt lo lắng nhìn số phòng ở hai bên ngõ, đang vội chạy về phía này.
Ninh Phong chắp tay nói: “Xem ra người môi giới đến rồi, Nhan đạo hữu, ta xin phép cáo từ trước.”
“Ninh đạo hữu đi thong thả.”
Ninh Phong vừa đi đến đầu ngõ, quay đầu nhìn lại, thì thấy nữ tu môi giới đã mở cửa viện kia, đang mời Nhan Thủy Thu vào xem.
Nếu Nhan Thủy Thu thuê viện của Thẩm Bình thì Ninh Phong cảm thấy đó không phải chuyện xấu.
Dù sao nàng là trận pháp sư được Tiên Quốc công nhận, tu vi cũng không thấp, Luyện Khí tầng sáu.
Tuy Ninh Phong và Nhan Thủy Thu không tiếp xúc nhiều, nhưng việc nàng hai tháng sau vẫn giữ lời hứa, đến giúp Thẩm Bình bố trí trận pháp cho thấy nhân phẩm không tệ.
Bà con xa không bằng láng giềng gần, có người hàng xóm nhân phẩm tốt, thực lực mạnh mẽ thì đương nhiên không có gì xấu.
Mặc pháp bào có thêm thuộc tính khinh thân này, bước chân nhẹ nhàng, Ninh Phong nhanh chóng đến phường thị.
Hắn không đi thẳng đến chỗ quản lý phường thị mà đến thẳng cửa hàng trận pháp nhỏ của Đường Âm Như.
Vì lát nữa làm thủ tục trả mặt bằng thì cần giao lại chìa khóa cửa hàng. Trong tiệm của Đường Âm Như còn một chút hàng hóa nên cần phải đến lấy đi.
Cửa hàng nhỏ rộng khoảng tám mét vuông, thực tế cũng không có nhiều hàng hóa.
Một vài mô hình biểu diễn trận pháp, bảng giá cả, ngoài ra còn có một số vật phẩm rải rác dùng để bố trí trận pháp.
Sau khi cất hết vào nhẫn trữ vật, Ninh Phong kiểm tra cẩn thận thêm một lần nữa.
Xác nhận không bỏ sót bất kỳ thứ gì, lúc này mới khóa cửa lại, chuẩn bị đi trả mặt bằng ở chỗ quản lý.
“Đạo hữu, xin dừng bước.”
Đúng lúc này, đột nhiên có người gọi lớn, Ninh Phong nhìn lại.
Thấy một thiếu niên tu sĩ hùng hổ chạy tới đây.
“Đạo hữu gọi ta sao?”
Ninh Phong nhìn quanh một chút, các cửa hàng xung quanh còn chưa mở cửa, ở đây chỉ có một mình hắn nên thiếu niên tu sĩ chắc là gọi hắn.
“Đúng, đúng rồi.” Thiếu niên tu sĩ nhanh chóng đến trước cửa hàng trận pháp, hỏi: “Đạo hữu, cửa hàng trận pháp này là của ngươi sao?”
Ninh Phong tay trái siết chặt phù lục, hơi nhíu mày hỏi ngược lại: “Không sai, đạo hữu có gì chỉ giáo?”
Hắn đánh giá thiếu niên này, thấy đối phương tuổi tác trông cũng gần bằng mình.
Nhưng vóc dáng người này không cao, dáng người lại mập mạp, mặc một bộ đạo bào màu đen rộng thùng thình mà vẫn không che được cái bụng đầy thịt.
Khi người này chạy tới thì bụng phập phồng như một quả bóng, rung rinh theo từng bước chân.
Thiếu niên tu sĩ cười, lúc cười chỉ thấy răng chứ không thấy mắt.
Vì mắt của hắn bị lớp mỡ trên mặt ép thành một đường nhỏ.
Hắn giải thích: “Chuyện là thế này, đạo hữu, ta thấy tiệm này của ngươi đã lâu không mở cửa, nên muốn hỏi xem có cho thuê lại không?”
Thì ra là vậy.
Bàn tay trái đang nắm phù lục của Ninh Phong, hơi thả lỏng một chút.
“Tiệm của ta đúng là không có thời gian kinh doanh tiếp, đang chuẩn bị đóng cửa trả mặt bằng. Sao, đạo hữu có hứng thú? Lần trước thành xảy ra đại loạn, một vài cửa hàng bị phá hoại, thậm chí có một bộ phận chủ cửa hàng ở trong thành còn bị giết. Cho nên một thời gian trước ở Phường thị thực sự có rất nhiều cửa hàng bỏ trống, vì phần lớn dây chuyền tài chính của các mặt bằng đều bị đứt gãy.
Nhưng từ khi Lâm gia chỉnh đốn lại trật tự trong thành, phường thị cũng tăng cường quản lý, thậm chí còn mở ra một số chính sách phụ cấp cho các thương gia. Rất nhiều tu sĩ có mắt kinh doanh đều ngửi được ẩn ý trong đó, thành nội ổn định, cơ hội làm ăn vô hạn. Một số lượng lớn tán tu và thương gia đều đổ xô vào phường thị.
Chưa đầy hai tháng, những cửa hàng bỏ trống trong phường thị hầu như đều được thuê hết. Có thể nói bây giờ phường thị khó tìm được một chỗ trống.
Thiếu niên tu sĩ nghe Ninh Phong hỏi vậy thì liên tục gật đầu:
“Đương nhiên là có hứng thú! Dạo gần đây ta vẫn luôn tìm cửa hàng ở phường thị, nhưng những chỗ khác lại quá lớn, ta thuê không nổi……”
“Đạo hữu, ta thấy cửa tiệm này của ngươi khá phù hợp, ngươi có muốn cho ta thuê lại không?”
Ninh Phong trầm ngâm một lát rồi nói: “Ta mở cửa cho ngươi xem một chút, nếu phù hợp rồi tính tiếp.”
Dứt lời hắn mở cửa tiệm ra, để thiếu niên vào xem.
Tối qua Đường Âm Như cũng đã đề cập đến vấn đề này với hắn, trả lại mặt bằng bây giờ chắc chắn sẽ bị thiệt.
Vì sau này nếu muốn thuê lại thì không còn giá đó nữa.
Nhưng nếu cho thuê lại thì khác, mặt bằng vẫn thuộc quyền sở hữu của Đường Âm Như, sau này có thể tùy thời dùng lại.
Mà nếu cho thuê lại thì có thể nâng giá thuê lên một chút, mỗi tháng kiếm thêm được ít tiền.
Thiếu niên chỉ đi xem mấy vòng, phát hiện đằng sau còn có cả nhà vệ sinh, lập tức lộ vẻ vui mừng:
“Đạo hữu cứ ra giá đi, nếu hợp lý thì ta thuê liền!”
Ninh Phong hỏi: “Ngươi muốn sang nhượng hay là cho thuê lại?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận