Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 150: Huyết hồ đổi linh thạch

Chương 150: Đổi linh thạch từ huyết hồ.
Da yêu thú, trong giới tu tiên có công dụng rất rộng. Chế da phù, chế pháp bào, chế pháp khí, gần như khắp nơi đều có thể dùng đến. Bởi vì thiên phú và tính tình của yêu thú khác nhau, cho nên da của các loại yêu thú khác nhau cũng mang những công năng thuộc tính khác nhau. Dùng chúng để chế tạo ra pháp khí, pháp bào, chỗ phát huy công năng cũng không giống nhau. Giống pháp bào Ninh Phong đang mặc, là dùng vỏ ngoài của tắc kè hoa dung hợp vào vải vóc, cuối cùng chế thành pháp bào. Tắc kè hoa là yêu thú cấp hai, thực lực không cao, nhưng trời sinh am hiểu ẩn nấp. Bình thường bề ngoài của chúng có màu đỏ tươi, rất chói mắt. Nhưng sau khi kích phát thiên phú ẩn nấp, màu da sẽ lập tức biến thành đồng nhất với cảnh vật xung quanh. Điều này giúp chúng có thể nhanh chóng ẩn nấp vào hoàn cảnh xung quanh, trốn tránh sự truy sát của kẻ địch. Vì vậy, da tắc kè hoa sau khi được chế thành pháp bào, trải qua gia công đặc thù, pháp bào cũng sẽ được bổ sung công năng ẩn nấp.
Đi đến phía Tây phường thị, nhìn qua một lượt, hai bên đều là các cửa hàng pháp khí lớn nhỏ cùng các cửa hàng chuyên doanh da thú. Ninh Phong dự định trước thăm dò giá thu mua thi thể Huyết Hồ, sau đó lại đi so sánh ở khu bán hàng vỉa hè. Có thể bán được thì bán luôn, những thi thể yêu thú này tuy để vào túi trữ vật thì mùi sẽ không lan ra, cũng không nhanh bị thối rữa. Nhưng để chúng trong ngực cả ngày cũng không thoải mái chút nào.
"Lão bản, Huyết Hồ có thu không?"
Trực tiếp tìm một cửa hàng có tấm biển đề chữ “Thu mua đại lượng yêu thú”, Ninh Phong đi vào hỏi luôn. Vào trong rồi mới phát hiện, đây thật ra là một cửa hàng chuyên bán thịt thú. Lão bản là một người mập mạp hơn bốn mươi tuổi, mặt mày dữ tợn, nhìn cứ như là đồ tể.
"Thu chứ! Sao lại không thu?"
Mập mạp đang sắp xếp một chậu thịt yêu thú khô đã phơi, chuẩn bị bày lên kệ, thấy có người vào cửa, liền quan sát Ninh Phong từ trên xuống dưới, biểu lộ có chút không vui. Ninh Phong ăn mặc sáng sủa, bộ dạng trẻ tuổi, nhìn qua cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi. Khác biệt quá lớn so với những tu sĩ thường đến chỗ hắn bán yêu thú săn được.
"Giá cả thế nào?"
Ninh Phong đi thẳng vào vấn đề.
"Nhìn hàng rồi báo giá."
Mập mạp cũng là người buôn bán, không nói nhiều lời.
Ninh Phong lấy ra một cái túi đựng đồ, trực tiếp xóa bỏ ấn ký, đưa cho mập mạp: “Ngươi xem một chút đi.”
Hắn còn chẳng muốn lấy thi thể hồ ly ra, mùi tanh quá lớn. Mập mạp là Luyện Khí tầng bốn, Ninh Phong vừa vào cửa đã dò xét ra, xóa bỏ ấn ký trên túi trữ vật, là tiện để mập mạp trực tiếp xem xét.
“Còn muốn giấu giếm sao? Sao không lấy ra luôn?”
Mập mạp lập tức cảnh giác, nhanh chóng bộc phát một luồng khí tức, muốn dò la xem cảnh giới của Ninh Phong. Nhưng pháp bào trên người Ninh Phong lại dễ dàng ngăn cách sự dò xét của hắn.
“Ngươi để túi trữ vật trên bàn, ta xem hàng.”
Mập mạp chỉ vào một cái bàn bên cạnh nói.
Dò xét không ra tu vi của Ninh Phong, chứng tỏ tu vi đối phương còn cao hơn mình, hắn có chút khẩn trương. Đợi Ninh Phong đặt túi trữ vật xuống, mập mạp mới cẩn thận từng li từng tí thả một tia thần thức vào trong túi. Chỉ vừa nhìn, mập mạp đã lộ vẻ tươi cười:
“Đạo hữu, hai đầu Huyết Hồ trong túi này, giá thu mua là bốn mươi khối linh thạch một đầu.”
“Sao nào?”
Mập mạp nhìn Ninh Phong, hai mắt sáng lên, hai đầu Huyết Hồ trong Túi Trữ Vật của vị thiếu niên này hình thể to lớn, nhiều thịt! Hơn nữa xem ra hai đầu Huyết Hồ này vừa mới bị giết không lâu, thịt còn rất tươi. Nếu có thể thu được hai đầu Huyết Hồ này, xử lý một phen, cắt thịt phơi khô, bỏ trong tiệm bán dài dài, lợi nhuận ít nhất sẽ cao hơn chi phí gấp đôi!
“Thôi được, ta đi mua chút đồ đã, rồi quay lại tìm ngươi.”
Ninh Phong thu hồi túi trữ vật, cũng không quay đầu lại liền đi. Hắn chỉ là đến hỏi giá, hỏi xong liền đi.
Mập mạp vội vàng gọi: “Đạo hữu, quay lại sớm chút nha, giá cả còn có thể thương lượng……”
Ninh Phong lại đi dạo thêm mấy cửa hàng da thú và pháp khí, dường như giá cả cũng không khác nhau mấy. Xem ra yêu thú là một loại tài nguyên hoang dã tương đối phổ biến ở thế giới này, nên giá cả rất minh bạch. Chỉ cần bán cho cửa hàng trong phường thị, thì giá cả cũng không khác nhau bao nhiêu. Đi một vòng, Ninh Phong đi tới khu bán hàng rong. Lần trước hắn bày sạp bán hàng, còn nhớ nơi này cũng có bán thịt yêu thú. Quả nhiên, rất nhanh ở trong khu bán hàng rong, hắn tìm thấy một khu vực chuyên bán lẻ thịt thú tươi sống, lộn xộn bày hơn mười sạp bán thịt. Vì mùi máu tanh của yêu thú rất nồng, để không ảnh hưởng đến các gian hàng khác, phường thị đã đặc biệt khoanh một khu nhỏ để các sạp bán thịt yêu thú bán lẻ.
Ninh Phong hỏi mấy chủ sạp, giá thu mua ở đây cao hơn so với cửa hàng bên kia vài khối linh thạch. Tính ra thì bán cho các sạp này, có thể kiếm thêm khoảng ba mươi khối linh thạch.
“Đạo hữu, sao nhiều Huyết Hồ thế, linh thạch của ta không đủ……”
Chủ quán đã thỏa thuận với Ninh Phong thu mua một đầu Huyết Hồ với giá bốn mươi ba khối linh thạch, nhìn thấy Ninh Phong lấy ra mấy cái túi trữ vật, hóa ra có tổng cộng chín cái xác Tuyết Hồ. Hắn còn tưởng Ninh Phong chỉ có hai con, hai con thì mới có tám mươi sáu khối linh thạch, hắn còn có thể chi được. Chín con thì hắn chịu không nổi.
Các chủ sạp khác đã để ý bên này từ trước, lúc này thấy vậy, liền vây quanh:
“Vị đạo hữu này, ta có thể thu một con.”
“Ta có thể thu ba đầu Huyết Hồ!”
“Đạo hữu, ta không đủ linh thạch, có thể đổi bằng pháp khí không?”
……
Chín đầu Huyết Hồ, sau khi mặc cả đơn giản, đã được bán sạch. Ninh Phong yêu cầu bọn họ lột da ngay tại chỗ, da chồn hắn định lấy về làm da phù cho hai cô gái. Huyết Hồ là yêu thú, hắn tin tưởng da Huyết Hồ loại này sau khi làm da phù, phẩm chất chắc chắn không kém. Những chủ quán này vốn chuyên bán lẻ thịt yêu thú tươi, họ lười xử lý da chồn. Sau khi Ninh Phong đồng ý bớt mỗi đầu Huyết Hồ hai khối linh thạch, họ cũng rất vui lòng giúp Ninh Phong lột da chồn. Mấy người đều quen tay, chỉ trong nháy mắt, Ninh Phong đã có thêm chín tấm da chồn vừa lột còn tươi trong túi trữ vật. Các chủ quán ai nấy đều đưa linh thạch, tổng cộng ba trăm sáu mươi chín khối.
“Sau này rảnh, có thể tham gia đi săn.”
Ninh Phong vừa đi trên đường rời khu bán hàng rong vừa mừng thầm trong lòng. Săn giết yêu thú có thể tăng thọ nguyên, lại còn có thể tăng thêm thu nhập, đúng là nhất cử lưỡng tiện! Nhưng Ninh Phong cũng không mất lý trí, lần đi săn này nhìn tiền đến nhanh như vậy, nhưng cái giá phải trả, lại là một cuộc đổ máu lớn. Nếu lúc ấy Tô Nhã Cầm biết bầy hồ ly này có tới chín con Huyết Hồ, nàng chắc chắn đã không dám đụng tới. Lần ngoài ý muốn này, không ai lường trước được. Trước kia nàng đi săn, thường phải ngồi chồm hổm năm sáu ngày, mới có thể tìm được một con yêu thú, vận khí không tốt thì thậm chí còn đi săn thất bại. Một con yêu thú nhất giai, đối với một đội đi săn cấp bậc này, đã được coi là thu hoạch rất phong phú rồi. Một con Huyết Hồ có thể đổi được bốn mươi khối linh thạch, dù trừ đi các chi phí cần thiết, mỗi đồng đội cũng có thể chia được năm sáu khối linh thạch. Đây là một khoản thu nhập không hề tồi ở Phượng Dao Thành. Thảo nào nhiều tu sĩ biết đi săn nguy hiểm mà vẫn chọn tham gia đội đi săn.
Đi theo dòng người, Ninh Phong từ cửa Đông phường thị đi ra. Hai tay chắp sau lưng, bắt đầu dạo các cửa hàng bên ngoài phường thị. Những cửa hàng quanh phường thị, dựa vào lượng người qua lại của phường thị, phần lớn đều rất đông khách. Đi dạo một hồi, dần dần tới gần cửa thành đông Phượng Dao Thành. Đội hộ vệ canh giữ cửa thành đông, chuyên trách trấn giữ cửa thành, luân phiên nhau trực. Hôm nay ca trực tại cửa đông là Lý Nghị và Đổng Thành. Hai người mới gia nhập đội hộ vệ chưa được hai ngày, hôm nay phải trực ca ở cửa ra vào, mấy canh giờ trôi qua, cả hai đều thấy mệt mỏi rã rời.
Đổng Thành vừa ngáp một cái, đột nhiên cảm thấy một cơn gió từ cửa thành thổi qua, không khỏi rùng mình. Ngẩng đầu nhìn xung quanh, hắn hơi bực bội, cơn gió này đến hơi đột ngột.
“Lão Đổng!”
Lý Nghị đối diện đột nhiên đứng thẳng dậy, vẫy gọi Đổng Thành.
“Gì thế?”
Đổng Thành hỏi.
“Vừa nãy, ngươi có thấy……một bóng hình màu đỏ bay từ cửa thành đi qua không?”
“Bay từ cửa thành đi qua? Ngươi ban ngày thấy ma à? Làm gì có bóng hình màu đỏ nào chứ?”
“A, chắc là ta hoa mắt thôi……”
Lý Nghị lẩm bẩm, lấy một cái hồ lô từ trong túi trữ vật, mở nắp ra, rồi ngửa cổ rót liền mấy ngụm rượu. Sau đó đổ một chút lên tay, xoa xoa mắt mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận