Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 185: Kia bé con là ai

Chương 185: Đứa bé kia là ai
"Cái này... Thưa khách khanh... Trương mỗ không biết vị tiên tử này lại là Đạo Lữ của ngài, tội đáng c·hết vạn lần!"
"Xin khách khanh đại nhân bỏ qua cho tiểu nhân!"
Trương Vượng hoàn hồn, sắc mặt đã có chút tái nhợt.
Bốp! Bốp! Tiếp đó hắn lại giơ tay phải lên, hung hăng tát mình hai cái.
Ninh Phong khoát tay, sắc mặt dịu đi nói: "Thôi, người không biết không có tội, các ngươi muốn điều tra cái gì, muốn hỏi cái gì, ta cùng Đạo Lữ của ta tự nhiên sẽ phối hợp các ngươi!"
Trương Vượng lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, liên tục xua tay: "Khách khanh nói gì vậy? Chúng ta là người một nhà, còn tra cái gì?"
Hắn nhìn quanh trái phải, lại khẽ nói với Ninh Phong: "Thưa khách khanh, loại án cướp tiền này kỳ thực không thể điều tra ra gì đâu, hôm nay chúng ta đến đây cũng chỉ là làm theo hình thức thôi."
Ninh Phong gật đầu nhẹ: "Được, tự ngươi xem mà xử lý."
"Rõ!"
Trương Vượng chắp tay: "Thưa khách khanh, vậy ta không làm phiền ngài nữa, chúng ta đi nơi khác điều tra thêm."
Tiếp đó hắn lại hướng Đường Âm Như cáo tội, rồi mang theo mấy tên hộ vệ vội vàng rời đi.
"Đi, chúng ta vào trong nói chuyện."
Ninh Phong thấy Đường Âm Như đi về phía mình, vội gật đầu với nàng, ra hiệu có gì thì vào trong hãy nói.
Chờ vào trong sân, đóng cửa lại.
Hai người ngồi xuống bên bàn trà trong đình, Đường Âm Như mới nói: "Vừa rồi nhờ có Ninh đạo hữu giúp đỡ, nếu không thật sự là có chút phiền phức."
"Hả?"
Ninh Phong nhớ đến vừa rồi Trương Vượng cùng Đường Âm Như lúc nói chuyện ngữ khí có chút xấc xược, trong lời nói của Đường Âm Như dường như còn có ẩn ý, không khỏi nhíu mày hỏi: "Tên Trương Vượng kia trước đó đã nói gì với nàng?"
Đường Âm Như nâng ấm trà lên, rót cho Ninh Phong một chén linh trà, nói: "Vừa rồi vị đội trưởng Trương kia nhiều lần cố tình gài bẫy ta, hình như muốn lôi ta vào vụ án của Chung Tùy."
"Bọn hắn có lẽ đã điều tra ra Chung Tùy muốn... Ép ta làm Đạo Lữ, nên vịn vào đó để nói sự tình, bảo là ta có thông đồng với người khác, chung nhau mưu h·ạ·i Chung Tùy."
"Thật sự oan uổng! Ta căn bản không hề biết Chung Tùy hôm qua bị người g·iết."
Đường Âm Như nói đến có chút tức giận, tu vi của nàng còn thấp, lại là quả phụ nuôi con gái. Ở cái thế giới coi trọng thực lực này, rất dễ bị người khác bắt nạt.
Ninh Phong nghe xong thì im lặng, hắn biết hành động lần này của Trương Vượng chỉ đơn giản là muốn kiếm thêm chút thu nhập thôi. Những người trong hộ vệ đội này cũng giống như Trần chấp sự chuyên đi làm th·i·ế·p ở ngoài thành, đều là lợi dụng quyền hành để mưu tư lợi, chỉ chọn quả hồng mềm mà bóp.
Ninh Phong trầm ngâm một lát nói: "Không cần để ý hắn, nếu hắn còn dám đến gây phiền phức cho ngươi, ngươi cứ nói với ta."
Ninh Phong cầm chén lên, từ từ nhấp một ngụm linh trà.
Hắn đã cho Trương Vượng thấy thân phận Khách khanh của mình, nếu Trương Vượng còn dám đến gây sự, Ninh Phong không ngại khiến vị trí tiểu đội trưởng đội mười bốn của hộ vệ đội phía đông thành kia bị bỏ trống.
Đường Âm Như nhỏ giọng nói: "Vừa rồi... Ninh đạo hữu vì giúp ta mà nói ta là Đạo Lữ của ngài, thật là làm khó dễ ngài."
Ninh Phong cười nói: "Chuyện này có gì làm khó? Hay là sau chuyện đêm đó, ngươi cảm thấy chúng ta còn chưa phải là Đạo Lữ sao?"
Ánh mắt hắn nhẹ nhàng dừng trên bụng Đường Âm Như, sắc mặt nghiêm trọng nói:
"Ngươi đừng quên, chúng ta đã có danh phận vợ chồng, bất luận ngươi có thừa nhận hay không, ta đều đã coi ngươi là Đạo Lữ rồi."
Lúc này nhìn bụng Đường Âm Như, hoàn toàn không giống như là có dấu hiệu mang thai. Nàng hẳn là vì cố ý che giấu dáng người, cố ý chọn một chiếc đạo bào màu trắng rộng thùng thình. Cho nên cho dù ngồi, cũng không thấy bụng của nàng nhô ra.
Vừa nghe Ninh Phong nhắc lại chuyện đêm đó, Đường Âm Như lập tức đỏ bừng mặt.
Sau đó nàng lại phát hiện Ninh Phong vậy mà đang nhìn chằm chằm vào bụng mình, trong lòng không khỏi hoảng hốt, vội vàng kéo vạt áo đạo bào:
"Ninh... đạo hữu, chuyện này... Ngươi nói đùa sao."
Nàng không thể tin vào lời Ninh Phong vừa nói, lần trước tìm bà mối đến làm mai, Ninh Phong đã quả quyết từ chối. Bây giờ mọi chuyện chỉ mới qua hơn nửa năm, mà chuyển biến nhanh đến như vậy sao?
Ninh Phong dời ánh mắt lên, nhìn thẳng vào mắt Đường Âm Như nghiêm túc nói: "Hay là Đường tiên tử thực sự không muốn cùng ta kết thành Đạo Lữ?"
Đường Âm Như cúi đầu, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
Kết thành Đạo Lữ với Ninh Phong, tự nhiên là điều nàng rất mong muốn.
Nhưng Ninh Phong từng từ chối nàng, giữa hai người kỳ thật vẫn có một khúc mắc. Bản thân nàng có, mà nàng tin Ninh Phong cũng có, nếu Ninh Phong không chê nàng, tại sao lúc trước lại không cho nàng cơ hội gặp mặt nói chuyện mà đã quả quyết từ chối lời cầu thân của nàng?
Cho nên chuyện này cứ mãi là một cái nút thắt giữa nàng và Ninh Phong.
Mãi cho đến đêm đó, tại phòng Ninh Phong, sau khi Ninh Phong giúp nàng thăng cấp đến Luyện Khí tầng ba thì cái nút thắt này mới được tháo gỡ một chút.
Ninh Phong thấy Đường Âm Như không lên tiếng, trầm ngâm hồi lâu, mới thở dài một tiếng nói:
"Nếu Đường tiên tử thực sự không muốn cùng ta kết thành Đạo Lữ, ta cũng tuyệt đối không ép buộc."
"Nhưng nàng có thể cho ta một câu nói thật lòng được không?"
Đường Âm Như nghe vậy thì sững sờ: "Lời nói thật gì?"
"Đứa bé trong bụng nàng, có phải là huyết n·h·ục của Ninh mỗ không?"
"... A!"
Lời này như sấm sét giữa trời quang, khiến Đường Âm Như vừa kinh ngạc vừa tức giận.
Lông mày nàng hơi nhíu lại, khuôn mặt xinh đẹp trắng nõn, nháy mắt ửng đỏ.
Nàng k·i·n·h· ·h·ã·i là, Ninh Phong vừa liếc nhìn bụng nàng một cái, vậy mà đã phát hiện nàng mang thai. Mang thai rồi!
Tức chính là!
Ninh Phong vậy mà hỏi đứa bé trong bụng, có phải là huyết n·h·ục của hắn không!
Đang nói gì vậy?
Huyết n·h·ục trong bụng nếu không phải của ngươi, vậy còn có thể là của ai? Ta Đường Âm Như, là người phụ nữ lăng lơ, thích trai lạ vậy sao?
Ngoài chồng trước và Ninh Phong ra, Đường Âm Như ép căn bản không hề để bất cứ người đàn ông nào chạm vào dù chỉ một đầu ngón tay!
Chồng trước đánh mắng nàng còn nhiều hơn yêu thương, những năm này, Đường Âm Như gần như chỉ vì con gái mà gắng gượng sống qua ngày.
Đêm đó chuyện phát sinh ở phòng của Ninh Phong, Đường Âm Như vẫn luôn tự trách bản thân mình!
Những ngày này, nàng rất ít khi ra ngoài, không phải do cơ thể khó chịu, mà chủ yếu là do trong lòng bất an! Còn chưa kết thành Đạo Lữ mà đã cùng người phát sinh quan hệ, điều mà quả phụ sợ nhất là có tiếng xấu!
Nàng vạn vạn không nghĩ đến, Ninh Phong sẽ hỏi một câu như vậy. Hỏi như vậy chẳng khác nào Ninh Phong cho rằng Đường Âm Như qua lại với người đàn ông khác, nên đứa bé trong bụng có thể là con của người khác?
Một câu nói hay làm ấm lòng cả mùa đông, một lời nói ác lạnh giá suốt tháng sáu!
Lời Ninh Phong nói ra giống như một thanh kiếm sắc bén! Cắm sâu vào trái tim Đường Âm Như.
Đường Âm Như lập tức đỏ hoe mắt, nước mắt nhanh chóng tuôn ra như suối, chảy dài trên hai gò má.
Nhiều năm chịu đựng khổ sở cùng với sự tủi thân tột độ lúc này khiến Đường Âm Như cuối cùng không thể kìm chế được nữa mà bật khóc nức nở.
"Nàng... Nàng sao vậy?"
Ninh Phong thấy Đường Âm Như đột nhiên khóc nấc lên thì giật mình kinh ngạc.
Hắn chỉ muốn x·á·c định một chút xem đứa bé trong bụng Đường Âm Như có phải là con của hắn không thôi.
Nếu là con của hắn, hắn nhất định phải cùng Đường Âm Như kết thành Đạo Lữ. Dựa theo quan điểm giáo dục được dạy từ kiếp trước, Ninh Phong chắc chắn rằng, đứa trẻ không thể thiếu tình thương của mẹ!
Nhưng nếu đứa bé trong bụng Đường Âm Như không có quan hệ gì với hắn, Ninh Phong cũng sẽ không tiếp tục dây dưa. Bởi vì! Hắn không muốn trên đầu mình có một vành mũ xanh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận