Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 213: Phi thuyền độ Tiên thành

Chương 213: Phi thuyền đến Tiên thành
Điểm xuất phát được thiết lập ở Thành Bắc, bên ngoài cửa thành.
Mặt phía bắc của Phượng Dao thành là một cánh rừng lớn, ngày thường rất ít người ra vào cửa Bắc.
Đây là lần đầu tiên Ninh Phong đến Thành Bắc.
Nếu nói thành Đông là khu dân nghèo, thành Tây là khu nhà giàu, thì Thành Bắc chính là khu công nghiệp.
Nơi này không có nhiều cư dân, nhưng lại có rất nhiều xưởng lớn nhỏ san sát nhau, phần lớn tài nguyên sinh hoạt trong thành đều do những xưởng này cung ứng.
Vượt qua cửa thành, đập vào mắt Ninh Phong là một chiếc phi thuyền khổng lồ.
Phi thuyền dài khoảng một trăm trượng, rộng hơn hai mươi trượng, hình dáng có phần giống thuyền buồm.
Nhìn thì to lớn, nhưng trên thực tế đây chỉ là một chiếc phi thuyền có kích cỡ nhỏ nhất.
Phi thuyền tương đương với máy bay của thế giới này.
Lâm gia căn bản không có phi thuyền, bởi vì không đủ sức nuôi nổi.
Chiếc phi thuyền nhỏ này là do Lâm gia đi xa vạn dặm, thuê lại từ một đại tông môn.
Nguyên lý vận hành của phi thuyền tương tự như trận pháp, cần linh lực cung cấp liên tục, đồng thời dùng linh thạch làm nguồn năng lượng truyền động.
Một chuyến phi thuyền xuất hành ít nhất cần vài trăm linh thạch.
Nếu đi xa hơn, lượng linh thạch tiêu hao còn phải tính bằng nghìn.
Hơn nữa, chi phí bảo trì hàng ngày cũng ngốn một lượng lớn linh thạch.
Không phải tông môn hay Tiên Tộc có thực lực, thì căn bản không nuôi nổi phi thuyền.
Lâm gia ở Phượng Dao thành tuy là kẻ thống trị, nhưng nếu so sánh với cả thế giới rộng lớn thì chỉ như giọt nước trong biển cả, nhỏ bé như kiến.
Ẩn Thanh thành cách Phượng Dao thành khoảng ba nghìn dặm, nếu cưỡi thú sủng thì chỉ mất vài canh giờ là đến.
Nhưng Lâm gia thấy số lượng tu sĩ cùng người nhà rất đông, không có nhiều thú sủng như vậy, nên dứt khoát thuê chiếc phi thuyền nhỏ này để chuyên chở nhân viên đến Ẩn Thanh thành.
Đợt đầu tiên đến Ẩn Thanh thành có khoảng năm nghìn người.
Ngoài tu sĩ có ngọc bài chứng nhận và người nhà, còn có một số khách khanh của Lâm gia và đông đảo nhân viên đội hộ vệ.
Ninh Phong đưa ngọc bài cho nữ tu của Lâm gia ở lối vào phi thuyền, mấy nữ tu thay phiên nhau kiểm tra rồi mới ra hiệu cho Ninh Phong vào trong.
Vào phi thuyền, Ninh Phong phát hiện bên trong có tất cả ba tầng, liền đi thẳng lên tầng ba, tìm một chỗ ngồi xuống nhắm mắt dưỡng thần.
Sau gần một canh giờ, khi những nhân viên xuất phát đợt đầu lần lượt lên hết phi thuyền thì nó bắt đầu rung nhẹ.
"Cũng giống máy bay nhỉ."
Ninh Phong lần đầu tiên trải nghiệm phi thuyền, cảm thấy nó ổn định hơn máy bay một chút, bay lên từ từ, hoàn toàn không cần đà.
Trên đường đi không có gì đặc biệt, giữa các Tiên thành toàn là cồn cát, núi non hoặc rừng rậm, hồ nước bằng phẳng.
Chỉ trong hai canh giờ đã đến Ẩn Thanh thành.
"Cũng keo kiệt, không thuê hẳn cái phi thuyền tốt hơn! Đoạn đường này mà cũng bay hết hai canh giờ."
"Hà huynh, có phi thuyền đi cũng là tốt rồi, nếu phải cưỡi thú sủng, giờ chắc mông ta đã mài thành chai rồi."
"Nếu chịu bỏ thêm chút linh thạch thì có thể bay nhanh hơn! Một canh giờ là đủ!"
Bên cạnh có vài tu sĩ đang phàn nàn Lâm gia quá keo kiệt.
Ninh Phong theo đám người xuống phi thuyền.
Ngẩng đầu lên nhìn, phía trước phi thuyền, một tòa thành trì rộng lớn hiện ra trước mắt.
Cửa thành cao hơn cửa thành Phượng Dao vài trượng, trên cửa thành có một tấm đá đen cổ kính.
Khắc ba chữ lớn "Ẩn Thanh thành".
Dưới ánh mặt trời, ba chữ này như ẩn chứa ánh sáng xanh lam, khiến không khí xung quanh khẽ rung động.
Vừa đi về phía cửa thành, thì thấy Lâm gia đã sớm phái một đội hộ vệ đến trấn giữ.
Ở lối vào cửa thành còn có hơn mười nữ tu làm nhiệm vụ tiếp đón.
Đám người xuống phi thuyền, lần lượt xếp hàng, khai báo tên tuổi, nghề nghiệp để đăng ký vào thành.
"Ninh Phong, phù sư."
Người khá đông, Ninh Phong xếp hàng một hồi lâu mới tới lượt, lấy ngọc bài đưa cho nữ tu đăng ký.
Nữ tu đối chiếu danh sách một lượt, xác nhận không sai thì nói:
"Nếu đạo hữu muốn thuê phòng, hãy cố gắng chọn chỗ gần trung tâm thành, như vậy sẽ an toàn hơn."
"Đây là tiền lương tháng này, phát sớm cho đạo hữu."
"Về sau phương thức lĩnh lương vẫn giống như ở Phượng Dao thành, tự ra vụ đường nhận!"
Nói xong cô ta đưa cho Ninh Phong một cái túi.
Sau đó hô: "Người tiếp theo!"
Ninh Phong cầm túi vừa đi vừa mở ra xem, bên trong có tận mười hai linh thạch.
Lâm gia trong thông báo nói tăng thêm năm thành phúc lợi lương tháng, không hề nuốt lời.
Việc phát trước một tháng lương chẳng khác nào cho các tu sĩ một khoản tiền an gia, để họ không đến nỗi phải ngủ ngoài đường vì không có linh thạch khi mới đến Ẩn Thanh thành.
Lâm gia đã suy tính rất chu đáo.
Việc lương tháng tăng thêm năm thành chắc chắn khiến nhiều tu sĩ phải động lòng.
Một phù sư ngũ giai, mỗi tháng lương là tám linh thạch, cộng thêm năm thành thì là mười hai linh thạch.
Mỗi tháng có thêm bốn linh thạch.
Chỉ cần ở Ẩn Thanh thành hai năm đã có thể kiếm thêm chín mươi sáu linh thạch.
Ngay cả theo giá nhà ở Phượng Dao thành, chín mươi sáu linh thạch cũng đủ để mua một căn nhà tươm tất.
Huống hồ, còn có các phúc lợi khác.
Nhét linh thạch vào túi trữ vật, bỏ cái túi ra ngoài, Ninh Phong cất bước đi thẳng vào thành.
Ở trên phi thuyền hắn đã lên kế hoạch xong, vào thành việc đầu tiên là phải tìm chỗ ở trước.
Hơn nữa, cô nữ tu kia cũng nhắc nhở, tốt nhất là ở khu vực trung tâm thành.
An toàn là trên hết.
Khu vực tốt như trong thành thì kẻ nhanh tay thì có, chậm chân thì hết, dù sao cũng có mấy ngàn người vào thành.
Vừa bước chân vào cửa thành đã cảm thấy một luồng linh khí ập vào mặt.
Ninh Phong lập tức cảm thấy tỉnh táo, không khỏi kinh ngạc, không ngờ linh khí ở trong Ẩn Thanh thành lại dồi dào như vậy!
Ngay ở cửa thành đã vậy, thì độ dồi dào linh khí ở trong thành sẽ thế nào có thể nghĩ được!
Có lẽ là do từng bị cướp bóc nên các cửa hàng trên phố gần như một nửa không mở cửa.
Cho dù có mở cửa thì chủ quán cũng tỏ vẻ cảnh giác rất cao.
Nhưng Lâm gia trước khi tiếp quản Ẩn Thanh thành đã sớm dán cáo thị trong thành, các tu sĩ trong thành đều đã biết tin.
Đối với bọn họ thì đây đương nhiên là chuyện tốt.
Nên khi mấy ngàn người lạ đột ngột đổ xô vào trong thành, thì cư dân bản địa của Ẩn Thanh thành cũng không có sự kháng cự nào.
"Đạo hữu, đạo hữu, ngươi từ Phượng Dao thành đến à? Có muốn thuê phòng không?"
Ninh Phong quay đầu nhìn lại.
Ở phía đối diện, một thiếu niên mười ba mười bốn tuổi đang cười vẫy tay với hắn.
Làn da của thiếu niên có chút ngăm đen, lúc cười lộ ra hàm răng trắng muốt, trông rất lanh lợi.
Trên người mặc đạo bào cũ nát, lại còn rộng thùng thình.
Thiếu niên đã đi về phía hắn: "Đạo hữu cứ yên tâm. Ta không phải là người môi giới."
"Chính ta đã thu thập rất nhiều phòng ốc cho thuê trong thành, khu nào cũng có cả, nếu ngươi tin tưởng ta, ta có thể giúp ngươi tìm được phòng ốc ưng ý trong thời gian ngắn nhất!"
Thiếu niên mỉm cười, mắt lộ vẻ chân thành.
Ninh Phong đánh giá thiếu niên, không trả lời.
Dựa theo kinh nghiệm từ kiếp trước, việc chuyên môn nên giao cho người chuyên nghiệp.
Hắn không quen thuộc với Ẩn Thanh thành, cần một người dẫn đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận