Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 613: Phù sư thi đấu thứ tự

Chương 613: Thứ tự thi đấu của Phù sư Tôn Chính Khanh lần này lại lắc đầu, cười khổ nói: “Ta cũng không biết.” Kỳ thật không chỉ có hắn, các phù sư khác trong sân tựa hồ không ai biết thân phận của nàng này, ghé đầu thì thầm một hồi, đều nghi hoặc lắc đầu. Bất quá rất nhanh, sự chú ý của mọi người liền bị chuyển dời.
Bởi vì lúc này, trên không lại xuất hiện động tĩnh.
Chỉ thấy từ hướng nam của thành xuất hiện một đạo khí lưu màu Huyền Kim, đang hối hả bay về phía bên này, chờ khí lưu vàng óng kia đến gần thêm chút nữa, liền có thể nhìn rõ, đạo khí lưu này vốn là một đạo phù văn khổng lồ.
Phù văn hiện ra vàng rực, dưới ánh mặt trời chiếu xuống thì lập lòe phát ra quang mang.
Tốc độ bay của phù văn cực nhanh, có thể so với phi thuyền nhỏ của Ninh Phong.
Mọi người thấy thế không khỏi líu lưỡi.
Phù văn tuy nhanh, lại ngưng tụ không tan.
Đợi khi bay đến trên không Phù Ty điện, phù văn đột nhiên tan ra hóa thành vô hình, hơn mười đạo thân ảnh chậm rãi bay xuống trên đài.
Lúc này mọi người mới nhìn rõ, thì ra trong đám phù văn kia, thế mà bao bọc hơn mười tu sĩ, có cả người trẻ lẫn người già, có nam có nữ, và người dẫn đầu là một lão giả râu tóc bạc phơ, tinh thần quắc thước, hai mắt như đuốc.
“Phù này chính là Ngự Thiên phù, phù văn có thể chở hơn mười người, tốc độ phi hành có thể so với Kim Đan ngự kiếm!” Trong mấy vạn phù sư của Phù Ty điện, tự nhiên có người học thức uyên bác, một lời giải đáp hết mọi nghi hoặc.
Ngự Thiên phù?
Ninh Phong như có điều suy nghĩ.
Hắn chưa từng thấy loại phù lục dùng phù văn chi lực để mang theo tu sĩ phi hành này.
Các phù lục khinh thân tương tự, chỉ có thể phù văn hóa linh lực, thôi động tu sĩ thuấn di hoặc nhờ thể phi hành mấy chục trượng, nhưng nếu đồng thời chở hơn mười người liên tục phi hành, thì quả thực là chuyện chưa từng nghe thấy!
Bất quá điều này cũng mở mang nhận thức thế giới mới cho Ninh Phong.
Xem ra Tu Tiên Giới vẫn còn rất nhiều phù lục mình chưa từng tiếp xúc, mình không biết không có nghĩa là không có, mà chỉ là do vòng tròn của mình không đủ lớn, những thứ mình tiếp xúc còn rất hạn chế mà thôi.
“Đoàn gia chủ, mời vào chỗ này an tọa.” Từ khi vị nữ tu cưỡi xe rồng vừa xuất hiện, tổng chấp sự của Phù Ty điện là Triệu Túc liền lên đài xã giao, lúc này thấy hơn mười tu sĩ này đã an ổn hạ xuống, liền vội vàng tiến lên chào hỏi.
Nghe những phù sư xung quanh nghị luận, Ninh Phong mới biết được những người này đều là người của Đoàn gia Tiên tộc ở Hoàng thành.
Lão giả dẫn đầu chính là gia chủ Đoàn gia, Đoàn Trác.
Đoàn gia là thế gia phù đạo, truyền thừa mấy vạn năm, nghe nói Đoàn gia vốn chỉ là một gia tộc nhỏ ở ngoại thành.
Bất quá vào năm đó Hoàng tộc U Thị phát động chính biến, nhập chủ Hoàng thành Triệu U, Đoàn gia đi theo làm tùy tùng, bỏ ra không ít công sức, nên sau khi thành công, liền trở thành Tiên Tộc hàng đầu trong Hoàng thành.
Hoàng tộc cho Đoàn gia không ít đặc quyền mà các Tiên Tộc khác không có.
Hậu duệ của Đoàn gia phần lớn gia nhập tiên triều làm quan, quyền thế mười phần.
Vả lại tu sĩ của Đoàn gia, chỉ cần tu vi đạt tới Trúc Cơ tầng chín, thì có thể ngự kiếm hoặc là ngự thú bay thẳng trong thành.
Bất quá đặc quyền này cũng có hạn chế.
Đó là không được bay qua phạm vi ba mươi dặm xung quanh hoàng cung.
Mỗi một kỳ đại sự của phù sư, tu sĩ Đoàn gia đều sẽ được mời đến tham dự xem lễ, coi như là một sự long trọng.
Dù sao trong các thế gia phù lục ở Hoàng thành, Đoàn gia là Tiên Tộc được công nhận là đứng đầu.
Sau khi hơn mười tu sĩ của Đoàn gia an vị, thì lại lục tục kéo đến một số khách quý tu sĩ khác.
Có người trong hoàng thất, cũng có người từ các tông môn Tiên Tộc.
Những người này đều được mời đến xem lễ.
Hơn nữa, đại bộ phận đều xuất thân là phù sư, đã lập nên thành tích trong phương diện phù đạo.
Còn một số quan viên và các Tiên Tộc có thế lực ảnh hưởng không lớn thì được sắp xếp chỗ ngồi ở dưới đài.
Gần một canh giờ sau, tất cả các chỗ ngồi mới được lấp đầy.
Mà lúc này, đại hội tranh tài cũng chính thức bắt đầu.
Bất quá người chủ trì không phải Triệu Túc.
Mà là một nữ tu khoảng hơn ba mươi tuổi, khí chất bất phàm.
“Nàng này là phó chấp sự của Phù Ty điện, Liễu Thanh Mị, thiên tài phù đạo.” Tôn Chính Khanh nhìn thấy nữ tu khí chất này lên đài, trong mắt tràn đầy sự kính trọng, quay sang giới thiệu cho nhóm phù sư đồng hành.
“Thiên phú phù đạo của nàng, được phát hiện sau khi nàng mười tám tuổi, vào giải thi đấu phù sư kỳ trước, nàng khi đó là phù sư lục giai, một lần đã đoạt lấy vị trí đầu bảng, từ đó tiến vào Phù Ty điện nhậm chức.” “Sau khi vào Phù Ty điện, nàng phát triển không thể ngăn cản, hiện tại đã là phù sư cửu giai.” Phù sư cửu giai, là cấp độ được chứng nhận cao nhất của phù sư Tiên Quốc.
Cao hơn nữa, thì không có cấp độ nào để chứng nhận nữa.
Cho nên thực lực của phù sư cửu giai, có lẽ tương đương với cửu giai, nhưng cũng có thể đã sớm vượt qua trình độ cửu giai rồi.
Liễu Thanh Mị có tướng mạo đoan chính, khí chất phi phàm.
Nàng đi lên đài, nở nụ cười, tế ra một trương Khoách Âm Phù, mọi người trong sân đều có thể nghe rõ âm thanh của nàng:
“Các vị khách quý, các vị đạo hữu, đại hội công bố thứ tự thi đấu của phù sư năm nay, chính thức bắt đầu!” Trên đài dưới đài, tự nhiên là một trận vỗ tay như sấm dậy.
Hầu như tất cả các phù sư đều dồn ánh mắt vào Liễu Thanh Mị.
Bởi vì.
Trong giới phù sư, Liễu Thanh Mị là đối tượng sùng bái của rất nhiều người.
Thiên kiêu phù đạo, tướng mạo xinh đẹp, mà lại là phó tổng chấp sự cao quý của Phù Ty điện, không ít phù sư nhìn mà không khỏi tự ti mặc cảm.
“Các việc thi đấu lần này, sau khi công bố thứ tự của các cấp bậc, sẽ tiến hành phát thưởng ngay tại hiện trường.” “Sau đây, ta xin công bố trước danh sách sáu người đứng đầu trong cuộc thi đấu phù sư tam giai.” “Các vị đạo hữu đã đạt thứ tự, xin mời di chuyển lên đài.” Lời của Liễu Thanh Mị vừa dứt, các nữ tu làm việc của Phù Ty điện lập tức đưa lên một phần danh sách để tiện nàng đọc.
Các kỳ thi đấu phù sư trước đây đều bắt đầu từ tam giai.
Phù sư nhất giai và nhị giai do trình độ hơi thấp nên căn bản không thể tham dự thi đấu, dù sao cấp bậc phù sư này không hề có tiêu chuẩn gì, nếu mở ra cuộc thi nhất nhị giai, e là sẽ có hàng vạn phù sư cấp thấp tràn vào Hoàng thành.
Bất quá, không phải tất cả các phù sư đều đến từ ngàn dặm xa xôi để tham gia thi đấu.
Ví như Phù Ty điện lần này mặc dù tiếp nhận mấy vạn phù sư, nhưng những phù sư cao giai không đến lại không rõ số lượng bao nhiêu.
Tiên Quốc rộng lớn, các tiểu tiên thành lớn nhỏ có đến hàng vạn.
Nên đâu chỉ có con số mấy vạn phù sư ở đây?
Liễu Thanh Mị nhìn vào danh sách, bắt đầu đọc:
“Thứ sáu trong cuộc thi đấu phù sư tam giai là, Dương Chính!” “Vẽ phù tá lực tổng cộng ba trăm bốn mươi bảy trương, trung phẩm ba mươi hai trương……” Theo giọng nói của nàng rơi xuống, từ một góc phía đông bắc của sân, một tu sĩ hơi mập, hơn bốn mươi tuổi đi ra, vẻ mặt kích động leo lên đài.
Nữ tu làm việc chỉ dẫn cho hắn đứng chờ ở một bên.
Mà Liễu Thanh Mị tiếp tục đọc:
“Thứ năm trong cuộc thi đấu phù sư tam giai là, Hồ Xương!” “Vẽ phù tá lực tổng cộng bốn trăm mười lăm trương, trung phẩm sáu mươi bốn tấm……” Cái tên Hồ Xương này nghe rất hùng bá, nhưng không ngờ lại là một vị nữ tu hơn ba mươi tuổi.
Vẻ mặt của nàng cũng rất kích động, vừa đi vừa chạy lên đài.
Tiếp đó, Liễu Thanh Mị lại tiếp tục tuyên bố vị thứ tư, thứ ba và thứ hai, ba tu sĩ hai nam một nữ, đều đã lên đài chờ.
“Người đứng đầu trong cuộc thi đấu phù sư tam giai là, Cao Phù Hộ!” “Vẽ phù tá lực tổng cộng bảy trăm hai mươi chín trương, trong đó trung phẩm chín mươi mốt trương……” Rất nhanh, một thiếu niên áo bào xám từ trong đám người phía đông của sân, nhảy lên, phẩy tay, sau đó xuyên qua đám người, hướng lên đài chạy tới.
Mọi người đều hướng ánh mắt về phía hắn, ngắm nhìn phong thái của người đứng đầu.
Cao Phù Hộ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận