Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 114: Đồ nướng Hồ Ly thịt

Chương 114: Đồ nướng Thịt Hồ Ly Nó điên cuồng đập cánh, miệng không ngừng kêu.
Rào chắn không tính là thấp, mấy ngày trước đây con vịt nhỏ căn bản không bay ra được.
Nhưng bây giờ, đôi chân nhỏ của nó bỗng đạp một cái, vậy mà nhảy lên, bay thẳng ra ngoài rào chắn.
"Phành phạch phành!"
Con vịt nhỏ nhảy ra rào chắn, liền nhào tới, chạy vọt đến bên cạnh con bay thú.
Nó cúi đầu đi quanh bay thú một vòng, đột nhiên ngẩng đầu lên, thét dài vài tiếng, thanh âm vô cùng bi thương.
"Cạc cạc, ngươi làm sao vậy? Mau đến đây với ta!"
Diệp Oánh nghe thấy con vịt nhỏ chạy ra ngoài, cố nén khó chịu, nghiêng đầu vươn tay gọi.
Nhưng con vịt nhỏ như không nghe thấy tiếng Diệp Oánh, đứng yên đó, ngước nhìn trời, có vẻ rất đờ đẫn.
Chỉ có điều, thân thể nó có chút run rẩy.
Tần Tuyết lúc này cũng quay đầu, phản ứng của nàng không lớn như Diệp Oánh.
Ở phàm tục, hai nàng cũng không phải chưa từng thấy cảnh máu me này.
Chỉ là đám dã thú bỗng nhiên bị Ninh Phong đổ vào sân, khiến các nàng cảm thấy buồn nôn mà thôi.
Hít sâu vài hơi, liền không sao nữa.
Tần Tuyết dời ánh mắt sang con bay thú, quan sát tỉ mỉ một lượt, lại nhìn con vịt nhỏ, ngạc nhiên nói:
"A? Công tử, ngươi có thấy con bay thú này với cạc cạc giống nhau không?"
Ninh Phong chậm rãi gật đầu.
Hắn sớm đã phát hiện, cạc cạc và con bay thú này đâu chỉ giống nhau?
Cứ như hai con được khắc từ một khuôn vậy, chẳng ai nghi ngờ.
Hơn nữa, nhìn phản ứng của con vịt nhỏ.
Con bay thú này, có khả năng lớn có quan hệ máu mủ với con vịt nhỏ.
Con vịt nhỏ ngửa mặt lên trời thét dài, thanh âm bi thương, Ninh Phong đều có thể nghe thấy.
Tần Tuyết ngồi xuống, nhẹ nhàng vuốt lưng con vịt nhỏ, ánh mắt thương xót nhìn nó, muốn nói gì đó nhưng không mở miệng.
Tần Tuyết rất thông minh, cùng Ninh Phong, cũng đoán được bảy tám phần.
"Công tử, đám thú cưng dưới đất kia, có phải từ sân số mười sáu?"
Diệp Oánh nhìn biểu lộ hai người, cuối cùng cũng nhớ ra, vội nhìn Ninh Phong hỏi.
Ninh Phong gật đầu.
"Đáng thương cạc cạc."
Diệp Oánh hốc mắt lập tức đỏ hoe, ngồi xuống ôm lấy con vịt nhỏ.
Sau đó đi đến cửa phòng mình, ngồi lên bậc thềm.
Đám thú cưng dưới đất xuất từ sân số mười sáu, lại còn từ trong túi trữ vật của Ninh Phong lấy ra, hơn phân nửa là do Ninh Phong gϊếŧ.
Mà cạc cạc, lại đúng vào hôm đó, đến nhà đáp lễ, sân số mười sáu tặng lễ đáp.
Ninh Phong rất có thể đã gϊếŧ mẫu thân của cạc cạc!
Diệp Oánh càng nghĩ càng thấy vịt nhỏ đáng thương, không nhịn được mà chôn đầu vào hai đầu gối, nức nở.
Tần Tuyết bên cạnh thở dài.
Ninh Phong thì có chút bất đắc dĩ.
Việc này, thực quá khéo.
Nhìn đống thú thi dưới đất, Ninh Phong không để ý hai nàng.
Hắn xắn tay áo lên, múc mấy thùng nước từ tiểu giếng, rửa sạch máu trên xác thú.
Sau đó móc từ trong túi trữ vật ra một cây chủy thủ.
Chủy thủ này cũng là đồ hàng xóm đến đáp lễ tặng, tất cả có hai cây, đều là phàm khí.
Ninh Phong vẫn để trong túi trữ vật, chưa từng lấy ra dùng.
Dùng chủy thủ cắt xẻ xác thú.
Dao quang múa, lên xuống liên tục.
Ninh Phong chính xác chém vào vị trí xương bả vai, xương chân trước, xương cùng của từng con thú cưng.
Kiếp trước Ninh Phong không hay làm thịt gia cầm.
Nhưng không biết có phải do đao pháp tăng cấp đến Tiểu Thành hay không, Ninh Phong cảm thấy mình xẻ thịt thú vật cực kì thành thạo.
Phảng phất đã từng làm vô số lần chuyện này.
Thấy Ninh Phong bận bịu không ngơi tay, Tần Tuyết cũng qua giúp chuyển thịt, phân loại thịt ra.
Hai người bận bịu gần một buổi sáng.
Diệp Oánh thì ôm con vịt nhỏ, ngồi im lặng ở cửa gần một canh giờ.
Cuối cùng, dọn xong bốn xác thú, chỉ còn lại con bay thú kia.
Ninh Phong vừa định hạ dao.
"Phành phạch!"
Con vịt nhỏ từ trong ngực Diệp Oánh bỗng vùng ra, bay đến, dùng cánh hướng vào dao trong tay Ninh Phong lao tới.
"Cạc cạc."
Tần Tuyết thấy sắc mặt Ninh Phong có chút lạnh lùng, vội vàng chạy tới đuổi con vịt nhỏ sang một bên.
Diệp Oánh lúc này cũng tới, hai mắt đỏ bừng nói: "Công tử, con bay thú này có thể đừng làm thịt được không, nó là mẹ của cạc cạc."
Ninh Phong nghe vậy giật mình, dao găm trong tay không tự chủ nắm chặt.
Nhưng cuối cùng cũng buông ra, dứt khoát ném chủy thủ ra: "Các ngươi tự xử lý đi! Thịt còn lại giao cho các ngươi làm."
"Đa tạ công tử!"
Hai nàng vô cùng kích động, công tử coi như là đã khai ân.
Lúc nãy cạc cạc lao về phía Ninh Phong.
Các nàng nhìn thấy, Ninh Phong thật sự đã định một dao giết thịt cạc cạc.
May mà Tần Tuyết kịp thời ngăn cản con vịt nhỏ.
Các nàng kéo con bay thú tới rào chắn của cạc cạc, chuẩn bị đào hố chôn.
Hai người lặng lẽ đào hố, một bên liếc nhìn con vịt nhỏ dùng móng vuốt đào cát phụ.
Các nàng biết, cạc cạc đã biết công tử là kẻ gϊếŧ mẹ nó.
Công tử cũng đã nảy sinh ý định gϊếŧ cạc cạc.
Sau này, chúng sẽ khó lòng chung sống.
Buổi trưa, Ninh Phong sai hai nàng ra bếp lấy than củi thừa, đốt ở dưới gốc cây trong sân.
Sau đó dựng cái giá.
Chuẩn bị đồ nướng.
"Đem bàn thịt Hồ Ly màu bạc cắt thành miếng, đặt lên nướng. Nhớ kỹ là phải lật qua lật lại!"
Bàn giao cho hai nàng thao tác thế nào, Ninh Phong ngồi một bên, nhìn hai nàng hăng hái nướng thịt.
Đồ nướng, ở cái thế giới tu tiên này, hình như chưa ai thử qua.
Hai nàng ban đầu còn không biết vì sao Ninh Phong lại để các nàng đặt thịt trên than lật đi lật lại.
Cho đến khi ngửi thấy mùi thịt thơm nức, mới bừng tỉnh: "Công tử, thơm quá!"
Trước đó các nàng ăn thịt, chỉ đơn giản là đun sôi, hoặc cho vào nồi hầm xào.
Không ngờ thịt lại có thể ăn thế này.
Nướng xong thịt, Tần Tuyết lấy một miếng thịt bụng Hồ Ly đưa cho Ninh Phong.
Mình thì cắn miếng thịt nướng trong tay, nhai mấy miếng khen ngon!
Ninh Phong xé một miếng thịt Hồ Ly cho vào miệng, cẩn thận nếm thử.
Có chút mùi hơi tanh, đáng tiếc ở đây không có gia vị, nếu không cho thêm gia vị ướp thì hương vị sẽ không nồng thế này.
Nhưng dù vậy, hương vị vẫn rất tuyệt.
"Thế sự như cờ."
Ninh Phong vừa ăn thịt Hồ Ly, vừa nhớ lại ánh mắt khinh thường của con ngân hồ nhìn mình.
Không khỏi cảm khái.
Tối qua còn giả vờ làm oai, hôm nay lại bị lột da nướng thịt, mặc người nhấm nháp.
"Cộc cộc cộc."
Lúc này, có người gõ cửa.
"Ai đấy?"
Ninh Phong cầm miếng thịt Hồ Ly, ra cửa hỏi.
"Ninh đạo hữu, là ta, Diệp Chí Văn."
Ninh Phong mở cấm chế, nhưng không mời Diệp Chí Văn vào sân.
Mà trực tiếp hỏi: "Ra là Diệp đạo hữu, không biết lần tuần tra sau của ta là khi nào?"
Hắn cho rằng Diệp Chí Văn đến báo lịch tuần tra.
Trước đây Diệp Chí Văn tìm hắn, mỗi lần đều là giao việc xong rồi vội vàng đi, vì còn phải đi báo cho người khác.
Ai ngờ, Diệp Chí Văn lại hiếm thấy cười nói: "Hôm nay đến tìm Ninh đạo hữu, không phải vì công việc, mà có chút việc riêng."
Ánh mắt hắn lại nhìn xuống miếng thịt nướng trong tay Ninh Phong, lại nói: "Ra là Ninh đạo hữu đang dùng cơm à? Nếu không tiện, ta để hôm khác quay lại cũng được."
"Vào đi, không có gì không tiện."
Ninh Phong nghiêng người, mời Diệp Chí Văn vào nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận