Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 218: Phủ tiên lâu đặc quyền

Chương 218: Đặc quyền Phủ Tiên Lâu
Ngoài cửa vang lên một giọng nói lớn, nhưng lại mang theo sự thiếu kiên nhẫn: "Mở cửa nhanh! Đội hộ vệ tổng điều tra nhân khẩu trong thành!"
"Mong ngươi phối hợp một chút!"
Là giọng của một nam tu, hơn nữa giọng nói này nghe rất quen thuộc.
Ninh Phong siết chặt phù lục, mở cấm chế viện tử rồi mở cửa, phát hiện trước cổng có mấy tên đội viên hộ vệ đang đứng.
Người cầm đầu, thế mà lại là Mạc Chu Hành.
Mạc Chu Hành nhìn thấy Ninh Phong cũng sững sờ: "Ninh đạo hữu?"
Ninh Phong càng ngạc nhiên hơn Mạc Chu Hành: "Sao lại là ngươi?"
Từ khi Lâm gia tiếp quản thành Ẩn Thanh, ban bố thông cáo, Ninh Phong cũng đã lâu không gặp Mạc Chu Hành.
Thời gian đó, Mạc Chu Hành có vẻ đặc biệt bận rộn, rất ít khi về nhà.
Mỗi lần Ninh Phong đi ngang qua nhà hắn đều thấy viện tử đóng cửa cài then.
Không ngờ lại gặp hắn ở đây.
Mạc Chu Hành nói với mấy tên hộ vệ đằng sau: "Mấy người các ngươi tiếp tục đi dọc theo đường này mà phổ tra, ta sẽ đuổi theo sau!"
"Nhớ kỹ phải đăng ký cẩn thận, không được bỏ sót ai!"
Mấy tên đội viên hộ vệ đồng thanh đáp: "Vâng!"
Sau đó bọn họ xoay người tiếp tục đến nhà tiếp theo.
Đợi bọn họ đi xa, Mạc Chu Hành mới quay đầu nói với Ninh Phong:
"Ninh đạo hữu, ngươi cũng là mấy ngày trước mới đi thuyền bay đến đây đúng không?"
Ninh Phong gật đầu: "Xem ra chúng ta đều là những người đầu tiên đến Ẩn Thanh thành."
"Vào trong rồi nói sau."
Sau khi mời Mạc Chu Hành vào trong viện, Mạc Chu Hành vừa quan sát xung quanh vừa tấm tắc khen:
"Ninh đạo hữu, cái viện lớn như vậy, tiền thuê hàng tháng chắc không hề rẻ nhỉ?"
Hắn không nghĩ rằng ngôi viện này thật ra đã bị Ninh Phong mua đứt, hơn nữa còn là trả tiền cọc trước.
Ninh Phong cười không nói, chuyển chủ đề: "Chúc mừng Mạc đạo hữu thăng chức!"
Hắn vừa mới phát hiện phục sức Mạc Chu Hành đang mặc trên người khác biệt với mấy đội viên khác.
Hơn nữa cách Mạc Chu Hành nói chuyện với mấy đội viên hộ vệ khác cũng mang theo giọng ra lệnh.
Chắc là được thăng chức rồi.
Mạc đạo hữu nghe vậy quả nhiên cười nói: "Để Ninh đạo hữu chê cười rồi. Ta lúc ở thành Phượng Dao biểu hiện cũng coi như được, nên được đề bạt làm thành đông trung đoàn trưởng."
Hắn giơ ngón tay vẽ một vòng trên không trung rồi nói tiếp:
"Từ phía đông cửa thành, tới phủ thành chủ phía tây, phạm vi thành đông này đều thuộc khu vực quản lý của ta!"
"Sau này ngươi nếu có phiền phức gì thì cứ tới tìm ta!"
Ninh Phong giật mình.
Từ phía đông cửa thành, tới phủ thành chủ phía tây, đây là một khu vực rất rộng lớn.
Gần như tương đương với diện tích cả một thành Phượng Dao.
Theo biên chế đội hộ vệ, chức vị trung đoàn trưởng thành đông này không hề nhỏ, những người đảm nhiệm chức vị này ở thành Phượng Dao, thông thường cũng phải là Luyện Khí hậu kỳ.
Một người tu vi Luyện Khí tầng năm như Mạc Chu Hành, có tài đức gì mà có thể nắm giữ quyền lực lớn như vậy?
Ấy? Không đúng.
Lúc này Ninh Phong mới phát hiện khí tức của Mạc Chu Hành đã khác trước.
"Ninh đạo hữu, ta bế quan đột phá tại nhà vào thời gian trước, hiện giờ đã là Luyện Khí tầng sáu rồi."
Mạc Chu Hành thấy Ninh Phong nghi hoặc, cười hề hề nói.
Ninh Phong bừng tỉnh ngộ, khó trách thời gian trước hầu như không thấy Mạc Chu Hành.
Vội vàng nói: "Chúc mừng, chúc mừng."
Mạc Chu Hành khoát tay áo: "Ninh đạo hữu không cần phải khách sáo!"
Bất quá, Ninh Phong vẫn rất ngạc nhiên.
Bởi vì trong đội hộ vệ ở thành Phượng Dao, tu vi Luyện Khí tầng sáu nhiều nhất cũng chỉ có thể đảm nhiệm một chức tiểu đội trưởng.
Cho dù Mạc Chu Hành tấn thăng đến Luyện Khí tầng sáu, nhưng tu vi cảnh giới này vẫn chưa đủ để ngồi trấn khu vực công tác hộ vệ ở cả khu thành đông, có chút không hợp lẽ thường.
Hai người nói chuyện một lúc, Mạc Chu Hành đứng dậy cáo từ: "Ninh đạo hữu, ta còn phải đi làm nhiệm vụ, đợi đến giờ Dậu tan việc, sẽ đến đàm đạo với ngươi!"
"Được! Mạc đạo hữu đi cẩn thận."
Tiễn Mạc Chu Hành ra ngoài, Ninh Phong lại tiếp tục tu luyện du lịch tiên tung.
【 Độ thuần thục du lịch tiên tung +1 】
【 Độ thuần thục du lịch tiên tung +1 】

Môn khinh thân pháp thuật du lịch tiên tung này, thật ra không phải pháp thuật cao giai, nhưng được cái dễ học dễ dùng, phù hợp với rất nhiều người.
Lúc trước Ninh Phong ở thành Phượng Dao đã luyện độ quen thuộc của du lịch tiên tung đến mức nhập môn cấp hai mươi ba.
Mấy ngày nay đến Ẩn Thanh thành lại luyện đến bốn mươi mốt, nếu tiếp tục chăm chỉ tu luyện như vậy, chắc khoảng mười ngày nữa có thể tấn thăng lên cấp tinh thông.
"Vút!"
Ninh Phong thi triển du lịch tiên tung, thân hình thoắt một cái, liền lướt tới lầu các tầng hai.
Tiếp đó lại lướt một cái, từ cửa sổ bay ra ngoài!
Sau đó hắn không ngừng lướt đi phiêu bồng qua lại giữa hai tòa lầu các.
Thân pháp phiêu dật, như bướm múa cánh, đùa vui giữa trăm hoa.
Bóng hình mê ly, lại như đom đóm, tung tích phiêu hốt khó định.
Khuyết điểm lớn nhất của môn khinh thân thuật này chính là tốc độ di chuyển quá chậm, sau khi thi triển thân pháp, có chút giống bồ công anh bay tới bay lui trong gió.
Tốc độ chậm khiến người sốt ruột.
Ninh Phong vẫn luôn không thích điểm này, chỉ là hiện tại hắn không có lựa chọn nào khác nên đành phải cố gắng tu luyện.
Nhưng ưu điểm của du lịch tiên tung cũng rất rõ ràng, thân hình quỷ dị khó lường, lại còn lơ lửng không cố định, khiến đối thủ khó đoán trước.
Ninh Phong dự định trong thời gian ngắn nếu không tìm được môn khinh thân thuật nào khác phù hợp thì sẽ tu luyện du lịch tiên tung đến cảnh giới tiểu thành rồi tính sau.
Thời gian trôi qua trong lúc tu luyện…
Đến lúc hoàng hôn, trời chiều xế bóng, ánh hà rọi đỏ cả lầu các.
Ninh Phong đã bắt đầu bận rộn trong phòng bếp.
Hắn chuẩn bị kỹ lưỡng để chiêu đãi Mạc Chu Hành.
Làm một bàn món ngon, đều dùng linh thực trong túi trữ vật.
Còn cố ý hầm một nồi thịt kho tàu bằng thịt yêu thú.
Sau đó bày lên bàn ở sân, thắp đèn chờ Mạc Chu Hành tới.
Rất nhanh, trời còn chưa tối hẳn, Mạc Chu Hành đã đến.
"Tới rồi, Ninh đạo hữu, coi như đây là quà đáp lễ khi đến thăm của ta!"
Mạc Chu Hành còn mang theo một món quà nhỏ.
Ninh Phong nhận lấy xem xét, là một tấm bảng gỗ.
"Đây là..."
Ninh Phong rất hiếu kỳ, Mạc Chu Hành tặng mình bảng gỗ này để làm gì?
Mạc Chu Hành cười nói: "Hôm nay lúc tổng điều tra ở một cửa hàng, chưởng quỹ đưa cho ta cái này, ngươi cầm lấy đi."
Ninh Phong cầm tấm biển lên xem, chỉ thấy mặt chính diện có sáu chữ nhỏ huyền quang ẩn hiện:
Thẻ khách quý Phủ Tiên Lâu.
Mặt sau là một số điều khoản sử dụng, đại khái là mang thẻ này đến Phủ Tiên Lâu tiêu phí, có thể hưởng ưu đãi 70%.
Hơn nữa tấm thẻ này có hiệu lực suốt đời, không giới hạn thời gian sử dụng.
Đây coi như là một chính sách ưu đãi rất hiếm thấy.
"Phủ Tiên Lâu? Cửa hàng này bán cái gì?"
Ninh Phong tìm trên bảng hồi lâu cũng không biết Phủ Tiên Lâu thuộc ngành nghề nào.
Mạc Chu Hành nghe vậy, trên mặt lập tức lộ ra một nụ cười khó tả:
"Cũng giống như Vạn Hồng các ở thành Phượng Dao thôi…"
Ninh Phong bừng tỉnh đại ngộ, liền vội vàng đưa tấm biển trả lại: "Thôi, tấm bảng này vẫn là giữ lại cho ngươi dùng đi."
Lần trước ở trong viện Mạc Chu Hành, Mạc Chu Hành còn hỏi hắn mua tỳ nữ ở đâu.
Trong lời nói của Mạc Chu Hành có vẻ như tương đối có hứng thú với loại sự tình này.
Ninh Phong cảm thấy có lẽ hắn cần tấm thẻ khách quý này hơn mình.
"Chưởng quỹ kia đưa cho ta sáu cái, ngươi cầm đi, không cần khách sáo."
Mạc Chu Hành cười nói.
Ninh Phong im lặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận