Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 248: Phi thuyền công thành trận

Năm cái phù lục, ba tấm kim giáp phù, một tấm băng tiễn phù, một tấm khinh thân phù. Chỉ cần không gặp phải Trúc Cơ, năm tấm thượng phẩm phù lục này, đủ để giúp Mạc Chu Hành toàn thân trở ra. Năm tấm thượng phẩm phù lục, đặt ở phường thị Thành Bắc, giá thị trường đã hơn một trăm khối linh thạch. Đây coi như là Ninh Phong đáp lại Mạc Chu Hành. Ninh Phong bây giờ thân phận ít nhiều có chút khó xử, người bình thường tránh còn sợ không kịp. Nhưng Mạc Chu Hành lại cho hắn biết cơ mật trước trận đại chiến, còn chuẩn bị đích thân đưa Ninh Phong ra khỏi thành. Tổng đội trưởng đội hộ vệ là một chức vụ vô cùng nhạy cảm, nếu đi quá gần với một Khách khanh có hiềm nghi, chắc chắn sẽ bị người ta nghi ngờ vô cớ. Mạc Chu Hành có thể bị mất bát cơm bất cứ lúc nào. Ninh Phong biết, Mạc Chu Hành làm vậy, là bởi vì hắn coi trọng tình nghĩa. Cho nên Ninh Phong mới đưa năm tấm phù lục, mong Mạc Chu Hành có thể bảo toàn tính mạnng trong lần hỗn loạn này. Nhưng không ngờ Mạc Chu Hành đưa cho hắn, lại là lá bài tẩy có thể bảo vệ tính mạnng. Ba quả thiên lôi đạn, vô luận công dụng hay giá trị, đều hoàn toàn không thua năm tấm thượng phẩm phù lục. Ninh Phong thậm chí nghi ngờ, trên người Mạc Chu Hành chỉ có ba quả này, sau đó toàn bộ đưa cho hắn. Cẩn thận bỏ thiên lôi đạn lại vào hộp. Sau đó đánh thức U Thiên Tước, ném nó vào ngự thú túi. Thú cưng ở trong ngự thú túi sẽ an toàn hơn, ngoại giới dù có sự cố va chạm, thú cưng cũng sẽ không bị tổn thương. Kiểm tra kỹ một lượt trong viện, xác định không có gì khác sót lại. Ninh Phong đi lên lầu ba, chuyển một chiếc ghế nằm bằng trúc từ trong phòng ra, bày ở trên sân thượng. Sau đó nằm lên ghế, lặng lẽ ngắm bầu trời đêm. Bí mật về trận pháp hộ thành của Ẩn Thanh Thành còn chưa sửa xong, Triệu gia chắc hẳn đã biết rõ. Cho nên Triệu gia mới có thể vội vã xuất thủ chiếm Ẩn Thanh Thành. Huống chi đó vốn không tính là bí mật, nhiều trận pháp sư như vậy tham gia sửa chữa trận pháp mà lại không được trả công, chắc chắn sẽ oán thán không ngớt. Ngay cả Ninh Phong là người ngoài cuộc cũng từng nghe qua trận pháp có vấn đề. Người khác lẽ nào lại không biết? Vì thế, nếu Triệu gia thực sự công thành, con đường tấn công tốt nhất, chắc chắn là thẳng đến phía trên phủ thành chủ. Sau đó cấp tốc phá trận, xâm nhập phủ thành chủ, cố gắng tốc chiến tốc thắng, tốn ít chi phí nhất để chiếm lấy Ẩn Thanh Thành. Chỉ cần khống chế được phủ thành chủ, việc đội hộ vệ tiếp tục chém giết cũng không còn ý nghĩa gì. Nếu như mọi chuyện thuận lợi, Ẩn Thanh Thành có thể sẽ đổi chủ chỉ trong vòng nửa canh giờ. Đây, chính là nguyên nhân Ninh Phong vừa rồi cự tuyệt rời khỏi thành. Hắn nhận định đêm nay sẽ không xảy ra hỗn loạn trên diện rộng, cứ ở nhà xem náo nhiệt là được. Góc sân thượng này, vừa có thể nhìn thấy phủ thành chủ, lại vừa có thể nhìn thấy Trường Thanh Nhai. “Nếu công thành muộn mấy ngày thì tốt.” Ninh Phong nhớ tới trận pháp của nhà mình, Nhan Thủy Thu nói hai ngày nữa sẽ tới giúp hắn chữa trị trận pháp. Ai ngờ trận pháp còn chưa kịp sửa, đã gặp phải loại chuyện này. Chỉ mong Triệu gia gắng sức, nhanh chóng chiếm lấy phủ thành chủ, tuyệt đối đừng để chiến hỏa lan đến viện tử của mình! Từ lần trước phát hiện lệnh bài bị che đậy ở bên trong vụ đường, Ninh Phong đã không còn hảo cảm gì với phủ thành chủ. Trước đó đã nộp trả nhiều phù lục như vậy, giá trị phù lục gần như đủ tiền lương tháng. Thật đúng là uổng phí. Cho nên Ẩn Thanh Thành cuối cùng thuộc về họ Triệu hay họ Lâm, Ninh Phong cũng không quan tâm. Hắn chỉ mong chiến tranh mau chóng kết thúc, có thể vượt qua những ngày tháng bình yên. Lúc này đã vào cuối thu, một trận gió thu thổi qua, cảm thấy hơi se lạnh. Trên bầu trời đêm, vầng trăng sáng cũng bắt đầu chếch lên cao. Ninh Phong thỉnh thoảng nhìn lên trời, lại thỉnh thoảng nhìn về phía phủ thành chủ. Trên Trường Thanh Nhai, từ sớm đã đèn đuốc sáng trưng, bóng người chạy qua chạy lại không ngừng. Tiếng bước chân của thú cưỡi đội hộ vệ, lại từ xa truyền đến, nghe rất rõ. Động tĩnh lớn như vậy, cư dân trong thành cũng ít nhiều thu được chút tin tức. Trận đại loạn của Ẩn Thanh Thành lần trước, bọn họ vẫn còn nhớ rõ như in. Lần này, lại đến? Không ít tu sĩ rút kinh nghiệm từ lần trước, đã bắt đầu thu dọn đồ đạc, trong đêm đưa người nhà rời thành. Về việc tránh dữ tìm lành này, Tiên Giới và phàm tục, thực ra không có gì khác biệt. “Ô ~” Gần giờ sửu, đúng lúc Ninh Phong nhắm mắt nghỉ ngơi, bị một trận tiếng vang làm kinh động. Thanh âm này giống như tiếng còi chói tai, giữa đêm, nhất là đâm vào tai! Ninh Phong vừa mở mắt, đang định ngẩng đầu lên. “Băng!” Lại là một tiếng nổ lớn. Ngay sau đó cảm thấy dưới chân một trận rung lắc, dưới mặt đất còn truyền đến từng đợt tiếng nổ trầm đục. “Trận pháp bị phá?” Vội vàng ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên, lồng ánh sáng phòng hộ của trận pháp hộ thành vẫn chưa tan. Một cái lỗ thủng lớn mắt thường có thể thấy được, đã xuất hiện ở phía trên phủ thành chủ! Ánh mắt lại nhìn xa thêm một chút, liền thấy một chiếc vật thể bay giống như tàu thuyền, nằm ngang giữa không trung, một nửa đã xuyên qua lỗ hổng trận pháp! Phi thuyền? Ninh Phong tập trung nhìn vào, chiếc phi thuyền này là một chiếc phi thuyền cỡ nhỏ, nhỏ hơn rất nhiều so với chiếc Lâm gia đã thuê lần trước. Triệu gia thế mà bỏ ra vốn lớn như vậy. Dùng phi thuyền đâm thẳng phá trận pháp?
Bạn cần đăng nhập để bình luận