Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 62: Ngũ giai phù lục sư

Chương 62: Ngũ giai phù lục sư
Ninh Phong khẽ gật đầu.
Thẩm Bình vừa đi chưa được hai bước, tựa hồ không yên lòng, lại quay đầu hướng Ninh Phong nói: "Ninh huynh, nếu như ngươi ra trước, làm phiền ở ngoại môn chờ ta một chút nhé."
Hắn lo lắng Ninh Phong bên này xếp hàng nhanh hơn hắn, nhỡ đâu Ninh Phong không đợi hắn liền đi, vậy thì phiền phức to.
Bởi vì trên đường trở về mới là điều Thẩm Bình lo lắng nhất, dù sao số Linh Thạch trên người so với lúc đến còn nhiều hơn.
"Được." Ninh Phong lần nữa gật đầu, rồi xếp vào cuối hàng các phù sư.
Hàng người trông có vẻ rất dài, nhưng trên thực tế cũng không phải xếp hàng để nhận lương tháng trực tiếp, mà chỉ là đăng ký thông tin người đến.
"Kế tiếp."
Rất nhanh đã đến lượt Ninh Phong, Ninh Phong đưa ngọc bài đến.
Nữ tu ở ngoại vụ đường nhanh chóng sao chép thông tin trên ngọc bài, sau đó cũng không ngẩng đầu lên hỏi: "Địa chỉ."
Ninh Phong do dự một chút, còn phải đăng ký địa chỉ sao?
Lần trước đến báo cáo để chuẩn bị trở thành phù sư, cũng không cần báo địa chỉ.
Nhưng Ninh Phong nhanh chóng nghĩ ra, nếu là lĩnh lương tháng của Lâm gia, việc để lại địa chỉ cho đối phương là bình thường thôi, không thể có chuyện làm không công mà có tiền.
Tựa như ở đời sau, đi vào xưởng làm thuê để kiếm tiền lương, người bình thường không đến thì coi như, nhưng tháng nào cũng lãnh lương, nếu ngay cả phương thức liên lạc cũng không để lại, thì thật không thể chấp nhận được.
Thế là hắn trả lời: "Thành đông, Trường Sinh Hạng, số ba mươi sáu."
Đăng ký xong, nữ tu chỉ về phía sau, nói: "Mời đến hậu đường."
Ninh Phong sớm đã phát hiện, các phù sư xếp hàng phía trước đều đi vào hậu đường của ngoại vụ đường, nên cũng đi theo.
Trong hậu đường có mấy gian phòng, luyện khí sư, trận pháp sư, đan dược sư, phù lục sư, mỗi người một nơi.
Ninh Phong theo các phù sư tiến vào gian phòng dành cho phù sư, phòng rất lớn, bên trong có gần trăm chỗ ngồi, thưa thớt đã có không ít phù sư ngồi.
"Các vị, mời chờ một lát, xin mời ngồi."
Tu sĩ tiếp đãi ở cửa phòng nói với Ninh Phong và những người khác.
"Cảm ơn."
Ninh Phong tự mình tìm một chỗ trống không có ai bên cạnh ngồi xuống, trong lòng âm thầm đề cao cảnh giác.
Lần này nhận lương tháng sớm như vậy, Lâm gia chắc chắn sẽ có yêu cầu.
Nhìn quanh căn phòng, hắn thầm đếm, tính cả mình thì có tất cả ba mươi hai vị phù sư đang ngồi.
Các phù sư này có người thì đang tụm năm tụm ba nói chuyện, có người lại nhắm mắt dưỡng thần.
Mỗi một phù sư đều có một tấm bảng ngọc nhỏ, phần lớn được đeo ở bên hông, cũng có một vài người đeo trực tiếp lên cổ, có vẻ như cách này dễ nhìn hơn một chút.
Chỉ là khoảng cách hơi xa, Ninh Phong nhìn không rõ cấp bậc của người khác trên ngọc bài.
Lác đác có người tiến vào, mỗi người tìm chỗ ngồi riêng.
Có một vị phù sư trung niên, trông hơn bốn mươi tuổi, mặt mũi hiền hòa, sau khi đi vào thì đảo mắt quan sát xung quanh, nhìn thấy chỗ Ninh Phong còn chỗ trống liền đi tới.
"Yến Cửu, chào đạo hữu."
Vị phù sư trung niên mỉm cười gật đầu.
Ninh Phong cũng chắp tay gật đầu đáp lại: "Ninh Phong, đạo hữu xin mời." Xem như đáp lại lời chào hỏi.
Yến Cửu ngồi xuống cạnh Ninh Phong, hỏi: "Ninh đạo hữu đến đây chờ bao lâu rồi?"
"Khoảng nửa canh giờ."
Ninh Phong thừa lúc Yến Cửu ngồi xuống liền liếc mắt nhìn ngọc bài bên hông của hắn.
"Yến Cửu, Luyện Khí tầng sáu, Đại Triệu Tiên Quốc, ngũ giai phù sư."
Ngũ giai phù sư, mỗi tháng có thể nhận được tám khối Linh Thạch, lương tháng nửa năm là bốn mươi tám khối Linh Thạch.
Ninh Phong không khỏi cảm thấy ngưỡng mộ, bốn mươi tám khối Linh Thạch, coi như Lâm gia sai vị phù sư này đi g·iết người phóng hỏa, chỉ sợ cũng có rất nhiều người tình nguyện.
Nhìn từ ngọc bài, Yến Cửu là Luyện Khí tầng sáu, nhưng Ninh Phong cảm thấy thông tin này chưa chắc đã chính xác.
So với tu vi mà nói, cấp bậc phù sư càng khó thăng cấp hơn, nếu như không tiến hành chứng nhận để nâng cao cấp bậc phù sư thì trên ngọc bài sẽ chỉ hiện thông tin cảnh giới khi chứng nhận lần trước mà thôi.
Không chừng người ta trong thời gian này đã đột phá lên đến Luyện Khí hậu kỳ rồi ấy chứ?
"Lâu vậy sao?"
Yến Cửu vẫn giữ sắc mặt bình thường, nhưng thở dài một hơi nói: "Chẳng lẽ phải đợi đủ người rồi mới bắt đầu? Lần này lĩnh lương tháng, có lẽ sẽ không dễ dàng đâu!"
Lúc này trong phòng đã có khoảng hơn sáu mươi vị phù sư, Ninh Phong áng chừng một chút, chỉ trong một buổi chiều đã có hơn sáu mươi vị phù sư, nếu như tính cả buổi sáng và những người đến vào ngày mai thì có lẽ số lượng phù sư ở Phượng Giao Thành sẽ vượt qua ba trăm người.
Đương nhiên sẽ có một vài phù sư không quan tâm đến chút lương tháng của Lâm gia này, nhưng Ninh Phong tin tưởng số người như vậy chắc chắn không nhiều.
Để kiểm chứng phỏng đoán của mình, Ninh Phong hỏi: "Yến đạo hữu, ngươi có biết Phượng Giao Thành có bao nhiêu phù lục sư không?"
"Theo danh sách đã đăng ký thì nghe nói là ba trăm mười lăm người." Yến Cửu suy nghĩ rồi trả lời.
Cùng lúc đó, ánh mắt của hắn lướt qua ngọc bài bên hông của Ninh Phong, phát hiện Ninh Phong thế mà là tam giai phù sư, không nhịn được thở dài: "Thiếu niên đáng sợ, không ngờ Ninh đạo hữu lại là tam giai phù sư."
"Đâu có đâu có, may mắn thôi."
Ninh Phong ngoài mặt thì khiêm tốn trả lời, nhưng trong lòng thì có chút buồn cười, Yến Cửu là ngũ giai mà còn nói thế này thì đúng là muốn ăn đòn.
Yến Cửu lại cười nói: "Trong con đường phù sư này, làm gì có chuyện may mắn?"
Yến Cửu không khỏi lắc đầu.
May mắn? Không tồn tại.
Phù sư không chỉ cần tiên thiên thiên phú làm cơ sở, còn phải cố gắng rèn luyện, nếu không có thiên phú thì căn bản không thể nhập môn, cho dù có thiên phú nhưng lại không có nhiều tài nguyên để bồi dưỡng thì cũng khó mà thăng giai được.
Ở Phượng Giao Thành, trong số hơn ba trăm vị phù lục sư, có hơn một nửa là nhất giai, nhị giai.
Từ lục giai trở lên thì chỉ có vài người mà thôi.
Những phù sư tứ giai, ngũ giai còn lại thì phần lớn đều đã hơn bốn mươi tuổi, muốn tiến thêm một bước trên con đường phù đạo, nói thì dễ sao?
Ninh Phong mới mười sáu mười bảy tuổi, mà đã lên tới tam giai.
Chỉ một điều này thôi, tại Phượng Giao Thành có thể coi như là hiếm có.
Việc chứng nhận phù sư của Đại Triệu Tiên Quốc không phải chuyện qua loa, tiêu chuẩn chứng nhận tam giai phù sư cũng không thấp.
Muốn thông qua được việc chứng nhận tam giai, cần phải vẽ ra phù lục trung phẩm trung cấp, hoặc là phù lục sơ cấp thượng phẩm.
Trên ngọc bài của Ninh Phong cho thấy tu vi của hắn là Luyện Khí tầng bốn, thật lòng mà nói, với tu vi này mà muốn vẽ ra được thứ gì đó, độ khó cũng đều cực lớn.
Đừng nói trung cấp phù lục, ngay cả những phù lục sơ cấp bình thường thì người Luyện Khí tầng bốn cũng rất khó mà đạt tới được trung phẩm.
Nghĩ đến đây, Yến Cửu không nhịn được hỏi: "Không biết Ninh đạo hữu khi đó thăng lên tam giai phù sư đã vẽ loại phù lục nào vậy?"
Ninh Phong không biết ý đồ của Yến Cửu khi hỏi câu này là gì, nhưng sau khi trầm ngâm một lát thì vẫn trả lời: "Tá lực phù, chỉ là một phù lục sơ cấp mà thôi."
"Tá lực phù?"
"Chính là nó."
Yến Cửu ngẩn người hồi lâu rồi thở dài: "Ninh đạo hữu đúng là kỳ tài."
Luyện Khí tầng bốn mà có thể vẽ được phù lục thượng phẩm, cho dù đó chỉ là loại phù thường hạng nhất đi chăng nữa, thì cũng đã đủ để xứng với hai chữ "kỳ tài".
Yến Cửu đưa một tấm truyền tin phù: "Đây là truyền tin phù của ta, nếu khi rảnh Ninh đạo hữu có thể đến tệ xá uống trà."
Ninh Phong nhận lấy xem, là một tấm truyền tin phù trung phẩm, phía sau còn có một hàng chữ nhỏ.
"Yến Cửu, lưu ba đường thành tây, số 141."
Chắc hẳn đây là địa chỉ nhà của Yến Cửu.
Ninh Phong gật đầu: "Đa tạ! Hôm khác nhất định sẽ đến nhà bái phỏng."
Để đáp lễ, hắn cũng lấy ra một tấm truyền tin phù đưa cho Yến Cửu.
Yến Cửu nhận lấy, cẩn thận cất vào túi, rồi lại trò chuyện cùng Ninh Phong một hồi, hai người cũng trở nên quen thuộc hơn.
Yến Cửu là người của một gia tộc phù lục thế gia vọng tộc, sinh trưởng tại Phượng Giao Thành, tổ tiên từng có một người trở thành cao giai phù lục sư.
Đáng tiếc là con cháu đời sau một đời không bằng một đời, gia tộc ngày càng suy tàn.
Đến thế hệ của Yến Cửu, gia tộc lại càng thêm suy thoái, chỉ còn Yến Cửu cố gắng chống đỡ để giữ lấy danh tiếng cho gia tộc.
Nghe thấy Ninh Phong là lần đầu tiên đến nhận lương tháng của Lâm gia, Yến Cửu có chút bất ngờ, rồi khẽ nói:
"Ninh đạo hữu, khi đến nhận lương tháng thì dù sao cũng phải nể mặt Lâm gia một chút, trên người ngươi có mang theo phù lục nào không? Nếu có thì hãy bán cho Lâm gia một chút."
"Nếu như không có, ta ở đây vẫn còn một chút phù lục trung phẩm, trước có thể đưa cho ngươi dùng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận