Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 241: Đi nhà ta ngồi một chút

Ninh Phong trong lòng cười thầm, ngoài mặt lại không lộ vẻ gì, tùy ý luồng khí tức kia ở bên cạnh mình đi tới đi lui. Hắn biết Nhan Thủy Thu muốn thăm dò tu vi của mình. Nhưng trên người hắn hiện tại đang mặc pháp bào, không hề có chút lo lắng nào. Bất quá dù là vậy, sau khi dò xét, Nhan Thủy Thu vẫn kinh ngạc: “Ninh đạo hữu đã tấn thăng Luyện Khí sáu tầng rồi sao?” Nàng căn bản không biết Ninh Phong bây giờ đã là Luyện Khí tám tầng. Lần cuối cùng tại Phượng Dao thành nhìn thấy Ninh Phong, Ninh Phong vẫn chỉ là luyện khí tầng năm mà thôi. Bất quá lần đó Ninh Phong cũng mặc pháp bào che giấu khí tức, cho nên bên ngoài lộ ra cảnh giới là luyện khí tầng năm. “May mắn thôi, may mắn mà thôi.” Ninh Phong đành phải khiêm tốn trả lời. Nhan Thủy Thu nửa ngày không nói nên lời. Lần đầu tiên nàng nhìn thấy Ninh Phong là ở khu vực hàng quán bên ngoài ngoại vụ đường Lâm gia, lúc đó Ninh Phong bất quá chỉ là Luyện Khí tầng bốn. Thời gian ngắn ngủi nửa năm mà liên tục tấn thăng hai tầng tiểu cảnh giới! Nhan Thủy Thu nhìn Ninh Phong bằng ánh mắt khác, so với trước đó thì có thêm chút trịnh trọng: “Ninh đạo hữu, ngươi thật sự là thiên phú kinh người.” Câu nói này của nàng tuyệt đối không phải nịnh nọt, mà là thật lòng tán dương, thậm chí còn có một chút đố kỵ. Trong thế giới cường giả vi tôn này, Nhan Thủy Thu cũng giống các tu sĩ khác, sùng bái thực lực. Nàng năm nay hai mươi mốt tuổi, nhưng đến năm mười chín tuổi đã đột phá Luyện Khí sáu tầng. Điều này trong giới Tu Tiên đã là một thành tựu phi thường không tầm thường. Nhan Thủy Thu bên ngoài tuy dịu dàng như nước, nhưng nội tâm cũng có mấy phần ngạo khí của bậc thiên kiêu. Trước đó trong mắt nàng, Ninh Phong bất quá chỉ là một tiểu tu sĩ rất phổ thông, một kẻ tán tu nghèo rớt mùng tơi. Cho nên mới kết giao cùng loại người như Thẩm Bình. Thẩm Bình tạo cho Nhan Thủy Thu ấn tượng cực kì không tốt. Nghèo, háo sắc, điển hình thuộc tầng lớp điểu ti. Nhưng bây giờ Ninh Phong tu vi Luyện Khí sáu tầng, đã đáng để Nhan Thủy Thu nhìn bằng con mắt khác. Huống chi Ninh Phong còn là một năm tấn thăng hai cấp, chỉ riêng tư chất này, Nhan Thủy Thu đã thấy mặc cảm. “Vận khí tốt thôi, thời gian trước có được chút cơ duyên nhỏ, nên mới có chút tiến bộ.” Ninh Phong cảm giác được thái độ trước sau khác biệt của Nhan Thủy Thu, nhanh chóng kiếm cớ, kéo sự chú ý của đối phương trở về. Xem ra dù đã che giấu cảnh giới thực sự, tốc độ tấn thăng của mình vẫn là quá chói mắt. Nhan Thủy Thu nghe vậy, trên mặt lộ ra vẻ sáng tỏ: “Thì ra là thế.” Có được cơ duyên? Vậy thì có thể giải thích được. Trong giới Tu Tiên không thiếu những điều kỳ lạ, chỉ cần có một phần cơ duyên phù hợp. Đừng nói là liên tục tăng lên hai cấp, coi như cá muối cũng có thể cất cánh, chẳng có gì lạ. Hai người đứng bên đường trò chuyện một lúc. Ninh Phong lúc này mới biết, hóa ra Nhan Thủy Thu cũng nằm trong danh sách nhóm tu sĩ đầu tiên được điều động đến Ẩn Thanh thành. Không, phải là nhóm duy nhất. Nàng cũng giống Ninh Phong, cùng chung một chiếc phi thuyền. Bất quá Nhan Thủy Thu hơi xui xẻo. Lúc ở Phượng Dao thành, nàng vừa thuê lại cái viện tử cũ của Thẩm Bình, còn chưa ở được mấy ngày, lại vội vàng đến Ẩn Thanh thành. Sau khi đến Ẩn Thanh thành, Nhan Thủy Thu trực tiếp thuê một cái tiểu viện ở phía tây thành. Thế nhưng khu phía tây thành lại rất loạn, cướp tu thường xuyên lảng vảng, đội hộ vệ phụ trách khu vực phía tây thành lại như không có tác dụng. Vì thế sau khi phát hiện quanh viện tử của mình xảy ra mấy vụ án mạng, Nhan Thủy Thu đành phải bất đắc dĩ chuyển nhà. Lần này nàng chuyển đến Thành Bắc, coi như là ở khá gần khu vực rìa trung tâm thành. Nhưng chưa ở được vài ngày, lại gặp phải đám người trong bang phái đến thu phí bảo hộ. Nhan Thủy Thu mặc dù là Luyện Khí sáu tầng, nhưng đặt ở Ẩn Thanh thành, thực lực cũng chỉ được coi là trung đẳng. Đám người trong bang phái Thượng Môn đó có hai người là Luyện Khí bảy tầng. Sau khi đóng phí bảo hộ, Nhan Thủy Thu lại vội vàng chuyển nhà. Chỉ trong vòng hơn ba tháng ngắn ngủi, mà nàng đã liên tục thay đổi bốn chỗ ở. Ninh Phong nghe xong mà trợn mắt há mồm. Hắn không ngờ Nhan Thủy Thu lại xui xẻo đến mức này, đây tuyệt đối là do vấn đề phong thủy của viện tử. Về mặt này Ninh Phong có kinh nghiệm. Trầm ngâm một hồi, hắn mới hỏi: “Nhan đạo hữu, ngươi không phải là trận pháp sư sao? Trước khi thuê viện tử, không xem qua khí gì sao?” Nhan Thủy Thu là trận pháp sư tứ giai. Ninh Phong đoán nàng cũng giống Đường Âm Như, ít nhiều cũng biết chút pháp thuật vọng khí xem viện. Ai ngờ Nhan Thủy Thu lắc đầu: “Trận pháp chính là trận pháp, vọng khí là vọng khí, ta lại không có học qua.” Ninh Phong gật đầu, có vẻ đúng như vậy, Đường Âm Như cũng từng nói thế. Sau đó Ninh Phong ném ánh mắt nhìn xung quanh, nhanh chóng đảo qua một lượt. Hắn nói khẽ với Nhan Thủy Thu: “Đi, đến nhà ta rồi nói sau, ở đây không nên lâu.” Hắn lấy ra dịch dung phù, tuy nói có thể duy trì mấy canh giờ, nhưng nếu thời gian quá lâu, Ninh Phong lo lắng hiệu lực sẽ bị mất. Mà hơn nữa, Ninh Phong vẫn luôn muốn tìm một trận pháp sư để sửa lại trận pháp hộ viện. Lần trước trận pháp bị hắn chém một đao, Ninh Phong vẫn luôn lo lắng trận pháp sẽ bị hao tổn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận