Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 354: Nghe tuyết lâu ngọc nữ

"Chuyện gì vậy? Mọi người vẫn chưa ăn cơm sao?"
Ninh Phong thấy vậy thì không khỏi kinh ngạc hỏi.
Bình thường vào giờ này, người ở Trang tử sớm đã dùng xong bữa tối rồi.
Nhan Thủy Thu nghe tiếng Ninh Phong liền quay đầu lại, miễn cưỡng nở nụ cười: "Chàng về rồi à? Ta là muốn đợi mọi người cùng nhau ăn đó thôi?"
"Sư tỷ của ngươi đâu?"
Ninh Phong không thấy Đường Âm Như ở chỗ liền hỏi.
Nhan Thủy Thu liếc về phía chính phòng, ra hiệu Đường Âm Như đang ở trong phòng.
Ninh Phong lập tức cau mày, Đường Âm Như như thế là sao?
Vẫn chưa thể chấp nhận sự thật Ninh Trạch không có linh căn?
"Cha, con đói, con muốn ăn gì đó."
Ninh Giang thấy cha mình về liền vịn mép bàn, từng bước đi đến trước mặt Ninh Phong, ngước đầu lên đáng thương nói.
Ninh Giang bây giờ đã một tuổi rưỡi, bình thường khi ăn cơm, cậu bé đều sẽ theo Nhan Thủy Thu đến Lạc Hồng Đường cùng ăn.
Mà giờ đã trễ thế này, so với giờ ăn cơm bình thường đã muộn gần một canh giờ rồi.
Tiểu gia hỏa đã sớm đói bụng chết đi được.
Có điều Nhan Thủy Thu quản giáo Ninh Giang có hơi nghiêm khắc, nếu Nhan Thủy Thu chưa ra hiệu thì Ninh Giang không dám tự mình xuống tay.
Ninh Phong liếc nhìn Nhan Thủy Thu một chút, trách móc: "Nàng không ăn thì thôi đi, còn bắt Giang nhi đi theo chịu đói?"
Nói rồi trực tiếp cầm nửa cái chân thỏ trên bàn đưa cho Ninh Giang: "Ăn đi, gặm từ từ thôi nhé, cắn nát ra rồi mới nuốt vào."
"Con biết rồi cha."
Ninh Giang nhìn thoáng qua mẫu thân một chút, rồi vui vẻ nhận lấy chân thỏ, tự leo lên ghế ngồi gặm.
"Nàng cũng ăn đi, không cần phải chờ chúng ta, ta vào trong xem sao."
Ninh Phong vỗ nhẹ lên vai Nhan Thủy Thu rồi đi vào phòng.
Đường Âm Như đang một bộ ủ rũ dựa vào đầu giường, nàng đang ôm chặt Ninh Trạch trong ngực.
"Cha."
Ninh Trạch thấy Ninh Phong đến liền vội vàng tránh khỏi vòng tay của Đường Âm Như, nhảy xuống giường chạy đến chỗ Ninh Phong.
Ninh Phong ôm chặt Ninh Trạch, nhấc lên thật cao, xoay một vòng rồi để Ninh Trạch vui vẻ cười khanh khách.
Ninh Phong lại xoay hắn mấy vòng rồi mới dừng lại bên cạnh giường, nói với Đường Âm Như:
"Nàng đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, đi thôi, chúng ta ra ngoài ăn chút gì đó."
Đường Âm Như mỉm cười, nói: "Chàng cứ yên tâm đi, ta không sao, chỉ là không thấy đói thôi."
"Hai người cứ ăn trước đi, ta tối nay đói thì tự làm vậy."
Ninh Phong thấy không thể khuyên được nàng, đành phải khẽ lắc đầu, ôm Ninh Trạch ra ngoài ăn cơm.
Bữa cơm này, Nhan Thủy Thu cùng Ninh Phong đều không nói một lời, im lặng ăn cơm.
Chỉ có Ninh Trạch và Ninh Giang hai tiểu gia hỏa, liên tục cãi cọ không ngừng ở bên cạnh.
Nhan Thủy Thu ăn cơm xong xuôi, liền mang Ninh Giang vội vàng về viện của mình.
Ninh Phong chơi với Ninh Trạch một hồi trong sân rồi cũng quay lại Mộc Hà Các nghỉ ngơi.
Nhảy lên lầu gác, định pha một ấm linh trà.
Nhưng nghĩ nghĩ lại cuối cùng lấy ra một bình linh tửu.
Đổ rượu vào chén trà, sau đó nâng chén lên, ngửa cổ uống một hơi cạn sạch.
Uống mấy ngụm linh tửu giải sầu xong, Ninh Phong lại lấy từ trong túi trữ vật ra một chiếc hộp.
Mở hộp, lấy ra cái cây gỗ cong đen nhánh còn ẩm ướt kia, nhíu mày suy tư.
"Tiên thiên linh mộc, kết hợp màu sắc nấu luyện, dùng ba ngày liên tiếp, có thể bù đắp sự thiếu hụt tiên thiên không có rễ."
Đây là phần thưởng điểm danh của hệ thống vào năm thứ hai, cái cây này có thể giải quyết khúc mắc của Đường Âm Như, giúp Ninh Trạch phục hồi linh căn, bước lên con đường tu hành.
Không phải là Ninh Phong chưa nghĩ đến cây gỗ này.
Nhưng hắn không định dùng nó.
Thọ nguyên vạn năm, trên đường trường sinh còn quá nhiều chuyện không thể lường trước.
Ninh Trạch cho dù là con của hắn, nhưng giữa hai người, chẳng qua là một cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, Ninh Trạch chỉ là người qua đường vội vã.
Sau này sẽ có chuyện gì xảy ra, không ai có thể biết trước được.
Cây tiên thiên linh mộc này, Ninh Phong muốn để dành đến thời điểm mấu chốt nhất mới dùng.
Mà lại kể cả dùng cho Ninh Trạch, thì cũng không cần vội vàng nhất thời.
Dù sao thì hắn cũng mới ba tuổi.
Ninh Phong lo lắng thật sự là, cái cây tiên thiên linh mộc này một khi bị người khác biết, sẽ nhấc lên sóng to gió lớn.
Có thể để thai nhi phàm nhân sinh ra Tiên Thiên Linh Căn.
Bảo vật nghịch thiên như thế, rốt cuộc từ đâu mà có?
Cho dù đối diện với Đường Âm Như, Ninh Phong cũng không biết nên giải thích như thế nào.
Nếu để người khác biết sự tồn tại của tiên thiên linh mộc, hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng được.
Ninh gia thậm chí còn có thể vì vậy mà gặp tai họa diệt tộc.
Sau khi đo linh căn cho Ninh Trạch xong một tháng.
Đường Âm Như cuối cùng cũng đã thoát khỏi tâm trạng u uất lo lắng.
Sau khi được Ninh Phong khuyên nhủ nhiều lần, cuối cùng nàng đã chấp nhận sự thật Ninh Trạch không có linh căn.
Nàng càng thêm yêu thương Ninh Trạch hơn so với trước kia.
Mỗi lần nhìn Ninh Trạch đều ánh mắt mang vẻ áy náy.
Dường như việc Ninh Trạch không có linh căn là do một tay nàng gây ra.
Ninh Phong nhìn thấy cũng chỉ có thể thở dài, hắn có thể cảm nhận được loại tâm tình này của Đường Âm Như.
Chỉ là, bản thân Ninh Phong hai tháng nay cũng không được dễ chịu.
Đường Âm Như vẫn đang dưỡng thai, còn phải cho Ninh Tinh bú.
Mà Nhan Thủy Thu trong ngực thì đang mang thai.
Cho nên trong khoảng thời gian này, thuật song tu không thể không bỏ dở, mỗi đêm Ninh Phong đều không có chuyện gì làm.
Nhan Thủy Thu và Đường Âm Như cũng tương tự nhau, các nàng dù hiểu pháp môn song tu, nhưng mỗi khi lâm trận trước, thế nào cũng sẽ không nhịn được mà thả bản thân, căn bản không hề suy xét đến nhu cầu tu luyện của Ninh Phong.
Đến mức Ninh Phong tuy có được lạc thú trong phòng, nhưng tu vi lại không thể có lợi trên con đường này.
Nhất là Nhan Thủy Thu, Ninh Phong nhớ rõ khi ở Phượng Đao thành nàng như thế nào cũng là một người cuồng tu luyện.
Không ngờ tới khi đến Lưu Tiên Sơn lại một chút liền thư giãn.
"Hai chúng ta ở một đạo song tu này không có thiên phú gì, nên không giúp được gì cho ngươi."
Có một lần ba người đang tán gẫu ở Lạc Hồng Đường, Ninh Phong lại đưa ra vấn đề này, Nhan Thủy Thu liền trả lời như vậy.
Ánh mắt nàng nhìn Ninh Phong còn có chút đồng tình.
Chuyện vui vẻ như vậy mà ngươi còn muốn tu luyện, sống khổ sở vậy làm gì!
Đường Âm Như cũng liên tục gật đầu, biểu thị đồng ý, sau đó nói:
"Việc này ta từng suy xét rồi, chỉ có một biện pháp thôi."
Hai mắt Ninh Phong sáng lên: "Hả? Biện pháp gì?"
Đường Âm Như nói: "Chàng đi Phường thị mua mấy Đạo lữ, chuyên môn cùng chàng tu luyện, như vậy chẳng phải sẽ giải quyết được sao?"
Nhan Thủy Thu nghe vậy liền tỏ vẻ bất đắc dĩ, lườm Đường Âm Như một cái:
"Sư tỷ thật là, ý tưởng ngốc nghếch như vậy mà nàng cũng nghĩ ra được hả? Nữ tu ở bên ngoài cũng không biết có sạch sẽ hay không..."
"Muốn tìm người song tu còn không đơn giản sao?"
Nhan Thủy Thu nhìn về phía Ninh Phong, thần bí nói:
"Chàng tìm vị ở nghe tuyết lâu kia, đến linh thạch cũng tiết kiệm được đó!"
Đường Âm Như ngẩn người ra: "Đúng vậy ha! Sao ta lại không nghĩ đến chứ?"
Ninh Phong: "..."
Rất nhanh, ba tháng trôi qua.
Nhờ vào vị trí địa lý, việc buôn bán ở cửa hàng phù lục phía nam thành khá là ổn định, mỗi ngày lợi nhuận đều vượt xa cửa hàng phía đông.
Thấy Quan Tuệ đã thành thạo với công việc, Ninh Phong hôm đó liền dẫn thị nữ Hoàng Ngôn Khanh đến Ẩn Thanh Thành.
"Về sau nàng sẽ cùng con trông tiệm, con làm việc gì cũng cần cẩn thận một chút, đừng quá nóng vội, hãy suy nghĩ kỹ càng mọi việc."
Ninh Phong dặn dò Quan Tuệ.
"Biết rồi, lắm lời quá."
Quan Tuệ xưa nay vốn không thích Ninh Phong dạy dỗ nàng.
Ninh Phong bất đắc dĩ liền cưỡi trời u tước trở về Trang tử.
Vừa nhảy lên lầu gác, còn chưa uống được mấy ngụm linh trà, trong túi trữ vật đã có động tĩnh.
Là Mạc Chu Hành gửi tin tới:
"Ninh huynh, chuyện lớn không tốt rồi, con gái của ngươi giết người rồi, mau tới Vinh Nam Đại Nhai."
Bạn cần đăng nhập để bình luận