Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 573: Thừa tước theo tuyết đi

Chương 573: Cưỡi chim đi giữa trời tuyết
Tiếng nói rất lớn, mấy bàn xung quanh đều nghe thấy.
Mọi người ồn ào quay đầu nhìn theo tiếng gọi, phát hiện người nói chuyện chính là kẻ có cái lưỡi dài, Ninh Mạn.
Ninh Mạn là con gái lớn của Mộc Nguyệt, năm nay mười tám tuổi, nàng luôn là người ruột thẳng như ruột ngựa, vừa nghe thấy Ninh Vân trêu chọc Ninh Hòa, liền không nhịn được xen vào kêu lên, thay Quan Tuệ tỷ bày tỏ sự bất bình.
Bởi vì trong mắt nàng, nếu dựa theo thứ tự tuổi tác mà nói, Quan Tuệ chắc chắn là người đầu tiên trong đời thứ hai của Ninh gia kết đôi.
Mà Quan Tuệ, lúc này đang ngồi cạnh Ninh Mạn.
Sau khi nghe, không khỏi sắc mặt có chút biến đổi.
Lời Ninh Mạn nói, thật sự quá thấu tim gan.
Ngay cả Ninh Phong và Đường Âm Như ở bàn chính cũng không khỏi cau mày.
Con nhóc nghịch ngợm này, nói chuyện không thèm nghĩ à?
Tai mắt của tu tiên giả rất thính, lời vừa rồi Ninh Vân nói, bọn họ đã nghe thấy cả rồi.
Mọi người trêu ghẹo Ninh Hòa cũng không ảnh hưởng toàn cục, nhưng chuyện nạp lữ, một khi kéo đến Quan Tuệ thì tính chất lại khác.
Mọi người đều biết, đến giờ Quan Tuệ vẫn chưa nạp lữ.
Giữa chỗ đông người, nói ra, chẳng khác nào xát muối lên vết thương của nàng.
"Câm miệng!"
Mộc Nguyệt cũng ngồi ở bàn chính, nàng gả đến Ninh gia nhiều năm như vậy, luôn cẩn trọng, lúc này phát hiện vẻ mặt khác thường của Ninh Phong, Đường Âm Như và Quan Tuệ, vội vàng quát lớn về phía Ninh Mạn từ xa.
"Không sao đâu, tiểu Mạn! Nói rất có đạo lý."
Quan Tuệ cười cười.
Nhưng lập tức nàng lại trừng mắt nhìn Ninh Mạn, nói: "Ngươi còn sốt ruột thay ta? Hai năm nữa đến lượt ngươi đấy!"
Ninh Mạn cũng phát hiện bầu không khí không thích hợp, cười hắc hắc một tiếng, không dám nói nữa.
Trải qua sự quấy rầy của Ninh Mạn, mọi người cũng không nói gì nữa, cúi đầu ăn cơm.
Quan Tuệ thấy có người đứng dậy rời tiệc, liền cũng đặt đũa xuống, đứng dậy rời đi.
Thời trẻ nàng tính tình bá đạo mạnh mẽ.
Lúc nhỏ cha mẹ không ở cạnh, mẹ tái giá, mình mang họ khác hòa nhập vào Ninh gia, nàng luôn cảm thấy mình có chút không hợp với Ninh gia.
Nhưng khi lớn lên theo tuổi tác, tâm tình của nàng đã sớm thay đổi rất nhiều.
Những đệ đệ muội muội đời thứ hai của Ninh gia này, chung sống với nàng rất hòa hợp, có điều Quan Tuệ từ đầu đến cuối đều lớn hơn bọn họ rất nhiều, ít nhiều có chút khoảng cách thế hệ, rất khó hòa mình cùng chơi đến chiều sâu.
Năm nay Quan Tuệ đã bốn mươi chín tuổi.
Ở phàm tục, tuổi này có khả năng đã con cháu đầy đàn.
Cho dù là đối với tu tiên giả, tuổi gần năm mươi mà vẫn chưa kết lữ, cũng coi là dị loại.
Đi ra khỏi khu đất trống, Quan Tuệ cũng không trở về viện của mình, mà là nhét hai tay vào tay áo pháp bào, đi ra phía ngoài sơn môn.
Nàng dự định đi dạo cho thư thái, giải tỏa tâm tình.
Nhưng khi ngẩng đầu lên, thấy bông tuyết như lông ngỗng bay xuống đầy trời.
Quan Tuệ khẽ thở dài, đành vận linh che thân, khi tuyết rơi sắp chạm vào người thì dùng linh lực đẩy ra, bay sang một bên.
"Gặp qua Quan trưởng lão!"
Đệ tử trực cổng núi, thấy Quan Tuệ đi tới, vội vàng chắp tay hành lễ.
Trên mặt bọn họ đều lộ vẻ kính sợ, vì Quan Tuệ là một trong những người có tu vi tương đối cao trong Thanh Đao Tông.
Hai năm trước nàng đã đột phá Luyện Khí tầng chín.
Hơn nữa nàng làm trưởng lão của Thanh Đao Tông, uy vọng trong tông môn không hề thấp, thậm chí còn cao hơn Ninh Phong.
Rất nhiều đệ tử mới đến, có thể chưa thấy tông chủ, nhưng chắc chắn đã gặp qua vị trưởng lão Quan này.
Bởi vì Ninh Phong rất ít khi lộ diện, tham gia vào chuyện của tông môn, hôm nay Ninh Phong xuất hiện trong đám cưới của con cái là một ngoại lệ.
Bây giờ trong tông môn, đệ tử hơn ba ngàn người, ít nhất có hơn hai ngàn người là do Quan Tuệ tự mình tuyển vào trong những năm gần đây.
Quan Tuệ khẽ gật đầu, mặt không cảm xúc trực tiếp đi ra khỏi cổng lớn.
"Lệ ~"
Vừa ra khỏi sơn môn, phía bên phải liền truyền ra một tiếng kêu, tựa như tiếng thú cưng kêu.
Quan Tuệ không khỏi nhíu mày, quay đầu nhìn lại, đây là tiếng thú cưng gì?
Khu viện phía bên phải kia, không phải nơi ở, mà là chỗ nuôi thú của tông môn.
Bên trong nuôi hơn ba trăm con thú cưng, phần lớn là cú mèo trắng đỉnh Vạn Hưng chở từ Vạn Thú Phường ở Ẩn Thanh Thành đến đây vài năm trước, ngoài ra còn có một số báo gấm và hươu bay một sừng.
Quan Tuệ hết sức quen thuộc tiếng kêu của những con thú cưng này, vì nàng thường tiếp đãi đệ tử mới đến ở sơn môn, thường xuyên nghe thấy tiếng kêu của thú nuôi bên trong.
Nhưng tiếng kêu vừa rồi tuyệt không phải tiếng kêu của cú mèo trắng đỉnh, báo gấm hay hươu bay!
"Lệ ~"
Lúc này, tiếng thú kêu lại truyền đến một lần nữa.
Quan Tuệ không khỏi tò mò, nhấc chân đi về phía khu nuôi thú.
"Gặp qua Quan trưởng lão."
Đệ tử trong khu nuôi thú thấy Quan Tuệ liền vội vàng hành lễ.
"Mạnh chấp sự đâu?"
"Ở chỗ trời u tước."
Đệ tử vội vàng chỉ vào nơi hẻo lánh phía Đông Bắc khu nuôi thú.
Mạnh chấp sự chính là Mạnh Tử Nhi.
Từ năm đó Ninh Phong cho nàng đến khu nuôi thú làm việc, Mạnh Tử Nhi đã theo hai người Ngự Thú Sư trong khu nuôi thú học ngự thú chi đạo, nàng vốn có hứng thú và thiên phú về phương diện này, những năm gần đây trình độ ngự thú không ngừng tăng lên, hiện tại đã thăng làm chấp sự của khu nuôi thú.
Quan Tuệ đi theo hướng đệ tử chỉ, rất nhanh tìm được Mạnh Tử Nhi.
"Tiểu thư, sao cô lại đến đây?"
Mạnh Tử Nhi mồ hôi đầy đầu đang ghé vào trước một cái cột thú, thấy Quan Tuệ lại đến đây, vừa mừng vừa sợ.
Nàng đã lâu chưa gặp Quan Tuệ.
"Cạc cạc làm sao vậy?"
Quan Tuệ liếc mắt liền thấy, cạc cạc đang ghé vào cột thú, không ngừng đi tới đi lui, thỉnh thoảng lại va vào cột thú, tựa hồ rất khó chịu.
Còn oa oa thì đứng ở một bên, mắt cũng nhìn chằm chằm vào cạc cạc, nó không ngừng vẫy cánh, hai cánh lớn tạo nên từng đợt gió mạnh, cuốn tuyết bên ngoài lan can bay xa hơn mười trượng, cho nên quanh mấy cột thú này không có một mảnh bông tuyết.
Hai con trời u tước bây giờ thân hình càng thêm to lớn, mở hai cánh ra gần vài trượng, chúng thường ngày đều đi tuần tra ở phụ cận Thanh Khâu sơn, sẽ không ở trong khu nuôi thú.
"Lệ ~"
Cạc cạc lại ngẩng đầu lên, kêu một tiếng.
Quan Tuệ lập tức giật mình, thì ra tiếng kêu vừa rồi là cạc cạc phát ra.
Tiếng kêu của cạc cạc trước đây, đều giống như tiếng vịt kêu, chưa từng gầm như vậy!
"Ta cũng không biết. Sáng nay nó vẫn còn rất tốt."
Mạnh Tử Nhi lắc đầu, nàng cũng có chút lo lắng.
Nàng giải thích mọi chuyện cho Quan Tuệ.
Hóa ra hôm nay có tuyết, Mạnh Tử Nhi sáng sớm đã nhốt hai con trời u tước vào cột thú, không để chúng đi tuần tra.
Đến giữa trưa, đỉnh núi đột nhiên có tiếng đàn, hai con trời u tước tựa hồ bị ảnh hưởng bởi tiếng đàn, trở nên có chút khó chịu bất an, biểu hiện vô cùng khác thường.
"Ta biết rồi!"
Quan Tuệ vỗ tay một cái, chắc chắn nói: "Ngươi nhốt chúng, chắc chắn chúng không thoải mái rồi! Thả chúng ra, ta dẫn chúng đi dạo một chút!"
"Tiểu thư...... Cái này......"
"Nhanh lên!"
Mạnh Tử Nhi bất đắc dĩ, đành phải mở khu nuôi thú ra, dắt hai con trời u tước ra.
Quan Tuệ trực tiếp xoay người cưỡi lên lưng cạc cạc, ngọc thủ vỗ.
"Lệ!"
Cạc cạc lại kêu một tiếng, nó tựa hồ đã sớm muốn bay lên trời, còn chưa chờ Quan Tuệ ngồi vững, liền hai cánh chấn động, bay thẳng lên không trung.
Còn oa oa thấy thế, tựa hồ do dự một chút, cũng vỗ cánh bay theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận