Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 42: Lâm gia phúc lợi

Tờ giấy này là hôm qua khi đến ngoại vụ đường Lâm gia báo cáo chuẩn bị, vị nữ tu tiếp đón đã đưa cho hắn. Lâm gia có phúc lợi ngoài định mức cho phù sư, phía trên đều nói rõ rất kỹ. Ninh Phong vẫn không có thời gian xem, bây giờ mở ra, nhìn kỹ một lượt, trong lòng không nhịn được lần nữa giơ ngón cái với Lâm gia. Lâm gia này, thảo nào có thể xưng hùng một phương, một mình chiếm giữ tài nguyên thành Phượng Dao. Chuyện lấy lòng người, cơ hồ đều bị bọn họ làm rất tốt. Từng điều phúc lợi cho phù sư trên giấy, thực sự quá hấp dẫn người. Ngay cả Ninh Phong, một người đã bị vô số chiêu trò marketing của hậu thế vạch trần đầu óc, cũng không khỏi động lòng. Dù ở góc độ của Ninh Phong, những phúc lợi này giống như một loại giao dịch hơn. Nhưng giao dịch này, đối với tuyệt đại đa số phù sư mà nói, không có gì bất lợi cả. Đầu tiên, phúc lợi thứ nhất, tất cả phù sư có chứng nhận của Tiên Quốc, đều có thể nhận Linh Thạch hàng tháng từ Lâm gia! Điều này tương đương với lương tháng miễn phí, hoàn toàn không hạn chế sự tự do của phù sư. Căn cứ vào cấp bậc phù sư khác nhau, số lượng Linh Thạch nhận được cũng khác nhau. Giống Ninh Phong là phù sư tam giai, mỗi tháng có thể lĩnh ba khối Linh Thạch. Mấu chốt là, không có bất kỳ yêu cầu gì thêm! Chỉ cần mỗi tháng đến ngoại vụ đường Lâm gia, là có thể dùng ngọc bài trực tiếp nhận! Mục đích của phúc lợi này rất đơn giản, là muốn trói chân phù sư, ở lại thành Phượng Dao phát triển. Riêng phúc lợi này, Ninh Phong cảm thấy chín mươi chín phần trăm phù sư đều không thể từ chối! Dù sao, mỗi tháng có thể lấy không ba khối Linh Thạch, ai mà từ chối cho được? Ba khối Linh Thạch, ở ngoài thành, đủ cho một tán tu ở tầng lớp thấp nhất duy trì cuộc sống cơ bản. Ninh Phong ở nhà đất nhỏ ngoài thành, tiền thuê nhà mỗi tháng vẻn vẹn hai khối Linh Thạch, chi tiêu cơm nước cũng chỉ khoảng một khối Linh Thạch. Nếu tiền thân lúc đó mỗi tháng lĩnh được ba khối Linh Thạch, thì đã ấm no rồi. Phù sư tam giai nếu chỉ dựa vào sức mình, có thể phải làm việc gần chết, mỗi tháng mới kiếm được ba khối Linh Thạch. Nếu tiêu chuẩn kém một chút, có lẽ còn chẳng kiếm được ba khối Linh Thạch. Dù sao, vẽ bùa cũng cần linh lực cung cấp, không có phù sư nào có thể vẽ không ngừng được. Các phù sư tam giai khác không như Ninh Phong có bàn tay vàng, tỉ lệ thành công vẽ phù quá thấp, rất có thể một tháng trôi qua cũng chỉ kiếm được năm sáu khối Linh Thạch. Mà những phù sư cao giai có thể nhận được Linh Thạch càng nhiều hơn. Phù sư tứ giai mỗi tháng nhận năm khối Linh Thạch, phù sư ngũ giai mỗi tháng tám khối Linh Thạch. Mỗi cấp bậc phù sư, số lượng Linh Thạch tương ứng đều rất hợp lý. Thực sự là khiến phù sư rất khó cự tuyệt, bởi vì ai đi tu hành mà không cần tu luyện? Thành Phượng Dao linh khí dồi dào, giá cả ổn định, còn có Linh Thạch lấy không. Cầm Linh Thạch lấy không đó đổi một ít tài nguyên tu luyện, chẳng phải là có thể tiến thêm một bậc? Nhận được càng nhiều Linh Thạch? Ý nghĩ của Ninh Phong cũng như thế. Hắn vốn nghĩ rằng mình có bàn tay vàng, không cần thiết phải dính líu gì đến người khác. Nhưng bây giờ hắn cảm thấy cần phải suy tính lại một chút. Ba khối Linh Thạch, có thể mua hai ngàn tấm lá bùa phẩm chất tốt một chút, những lá bùa này dùng vẽ tiếp thành Ngự Phong Phù, theo tỉ lệ thành phù ba thành rưỡi mà tính. Ít nhất là 600 tấm Ngự Phong Phù, 600 tấm Ngự Phong Phù giá bao nhiêu tiền? Ròng rã hai mươi khối Linh Thạch! Tính đến đây Ninh Phong không khỏi kinh hãi, Lâm gia chi nhiều Linh Thạch như vậy, chỉ sợ không chỉ vì để lại phù sư. Giữ lại một lượng lớn phù sư, những phù sư này tự nhiên sẽ dùng Linh Thạch Lâm gia cho để mua vật liệu vẽ phù, chế ra số lượng lớn phù lục. Thị trường xuất hiện nhiều phù lục như vậy, tại thành Phượng Dao chắc đã cung cấp quá cầu, vậy số phù lục nhiều như thế đi đâu nữa? Chẳng lẽ là Lâm gia thu mua? Cầm đi nơi khác kiếm lời chênh lệch giá? Hay là Lâm gia tự muốn tích trữ phù lục? Ninh Phong lắc đầu, phủ định loại phỏng đoán này. Phù lục của một thành Phượng Dao có nhiều hơn nữa, cũng chỉ là tiền lẻ, nếu Lâm gia chỉ muốn kiếm lời chênh lệch giá, căn bản không cần đầu tư nhiều Linh Thạch như vậy, huống chi đằng sau còn có không chỉ một phúc lợi đó. Tỷ như có một phúc lợi, đó là sau khi phù sư đạt đến chứng nhận ngũ giai, lại ở định cư tại thành Phượng Dao đủ một năm, có thể xin một bộ viện tử, ở miễn phí, được hưởng quyền sử dụng vĩnh viễn. Nhưng có một điều kiện đi kèm, đó là hàng năm cần phải nộp cho Lâm gia một số phù lục, đương nhiên, bút giấy mực đều do Lâm gia cung cấp. Điều này rất đáng giá tiền, không nói đến ở vĩnh viễn, dù là ở mười năm, cũng tiết kiệm được gần ngàn khối Linh Thạch. Khoảng trăm khối Linh Thạch là khái niệm gì, đủ mua một thanh trung phẩm pháp khí. Căn cứ vào thông tin nhà ở mà Ninh Phong đã xem qua từ người môi giới, nhà mang viện tử trong thành Phượng Dao không hề rẻ. Như hắn đang thuê hiện tại, dù khu vực không tốt, nhưng giá bán ít nhất là hai trăm khối Linh Thạch trở lên. Còn những khu vực gần trung tâm thành hoặc phía tây thành linh khí dồi dào, giá lên tới năm sáu trăm Linh Thạch là bình thường. Ở cái thế giới này mua nhà, độ khó không hề thua kém Ninh Phong kiếp trước. Một tán tu, nếu muốn định cư ở thành Phượng Dao, đa số đều ở nhà thuê, số người mua được nhà ít lại càng ít. Trừ một số luyện khí sư cao giai, hoặc là đan dược sư ra. Ngoài ra, còn có một vài phúc lợi khác đều rất hấp dẫn, ví dụ như ưu tiên bán phù lục vẽ được cho Lâm gia, đạt được số lượng nhất định, có thể thu được công pháp phù lục tiến giai. Còn một phúc lợi nữa khiến Ninh Phong phải sáng mắt lên. Nếu phù sư đạt đến trình độ lục giai, có thể trực tiếp chuyển vào tộc địa Lâm gia ở lại. Tộc địa Lâm gia, là nơi linh khí dồi dào nhất toàn thành Phượng Dao! Hôm qua Ninh Phong chỉ ở ngoại vụ đường Lâm gia một chút mà lúc ra ngoài suýt chút nữa say. Bị linh khí hun say. Có thể nghĩ, ở lâu trong tộc địa Lâm gia là một loại trải nghiệm thế nào? Không nói những thứ khác, ít nhất là chuyện tu luyện, làm ít mà được nhiều. Bất quá cái này cũng có một điều kiện, đó là phù sư cần kết thành đạo lữ với một nữ tu trong tộc Lâm gia. Chẳng phải là ở rể sao? Ý nghĩ đầu tiên của Ninh Phong là như vậy, ở lại Lâm gia, kết hợp với con gái Lâm gia, không ở rể thì là gì? Lâm gia chiêu này, hỏng bét. Các loại phúc lợi đều cho thấy, Lâm gia càng muốn giữ lại người của phù sư, chứ không chỉ là phù lục. Lượng lớn phù sư ở lại thành Phượng Dao, tự nhiên sẽ không ngừng tạo ra phù lục. Muốn nhiều phù lục như vậy để làm gì? Rất rõ ràng, chỉ có một khả năng, đó là khai chiến! "Tính toán của Lâm gia, chỉ sợ không hề nhỏ!" Ninh Phong cảnh giác nổi lên. Mặc kệ là Lâm gia khai chiến với người khác, hay người khác đến khai chiến với Lâm gia, Ninh Phong đang ở thành Phượng Dao, đều sẽ bị nó làm liên lụy. Tiểu tán tu ở tầng lớp dưới cùng trong loại đại chiến này, giống như kiến cỏ, chỉ cần bị chút ảnh hưởng cũng sẽ gặp họa lớn. Phúc lợi của Lâm gia kỳ thực tương đương với việc luộc ếch trong nước ấm, muốn buộc chặt tất cả nhân tài phù sư của thành Phượng Dao vào cỗ chiến xa của Lâm gia. Trên đời không có bữa trưa miễn phí. Ninh Phong xoa xoa huyệt thái dương, cảm giác vui sướng khi bánh từ trên trời rơi xuống lập tức biến mất hơn phân nửa. Hắn lo rằng cầm chỗ tốt của người khác, một ngày nào đó sẽ phải nhả ra. Thay vì làm áo cưới cho người khác, chi bằng đầu tư vào bản thân, tự thân mạnh mẽ mới là vương đạo. Về đến phòng, Ninh Phong cầm cuốn « tường giải chế tác phù lục nhập môn » lên, cẩn thận xem lại. Cuốn sách này ghi chép sáu loại phù lục, có hai loại Ninh Phong vẫn chưa vẽ thành công. Một loại là Truyền Âm Phù, Ninh Phong căn bản không thèm vẽ, không cần thiết, đồ chơi này thực sự không đáng tiền. Nếu thực sự cần dùng Truyền Âm Phù, mua trực tiếp có vẻ có lợi hơn, lãng phí linh lực thì không khôn ngoan. Một loại khác là Hồi Xuân Phù.
Bạn cần đăng nhập để bình luận