Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 207: Tinh dương ngõ hẻm đánh lén

Chương 207: Tinh dương ngõ hẻm đánh lén
Tiếp đó, Ninh Phong liền quay người, cất bước đi theo. Hai con thú cưng hẳn là nhận được lệnh của chủ nhân, một trái một phải, đi theo Ninh Phong tiến lên. Có chút ý tứ cưỡng ép.
“Ninh đạo hữu, ta đi yểm trợ ngươi.” Khi đi ngang qua sân số mười bốn, Tô Nhã Cầm mặt mày ngưng trọng đứng trước cổng sân, nhỏ giọng nói với Ninh Phong.
Ninh Phong cười nói: “Không cần.”
Sau đó không nói thêm, bước nhanh hơn.
Hàng xóm Trường Sinh Hạng, không ít người đã sớm vụng trộm chú ý diễn biến sự việc ở bên này. Lúc này nhìn thấy hai phù sư cùng hai tu sĩ đi ra khỏi Trường Sinh Hạng, mọi người biết, bọn họ hẳn là đi quyết chiến.
Đôi nam nữ này hai ngày nay loanh quanh ở phụ cận, cũng đã nghe ngóng chuyện của Lữ Đào từ một số hàng xóm. Lúc trước Ninh Phong chém giết Lữ Đào và đồ đệ của nàng, các hàng xóm đều biết nhưng không nói. Cho nên hai tu sĩ mặc đạo bào đỏ đột nhiên xuất hiện, mang theo thú cưng, hơn nữa còn dò hỏi về Lữ Đào, các hàng xóm cơ bản đều đoán được chuyện gì. Đa phần là đến trả thù.
Đều là người trong Trường Sinh Hạng, các hàng xóm tự nhiên sẽ không giúp người ngoài. Cho nên đôi nam nữ kia lượn hai ngày mới tra ra người giết Lữ Đào là Ninh Phong.
Bóng dáng Ninh Phong rất nhanh biến mất ở đầu ngõ. Lúc này, cửa chính sân số 18 Trường Sinh Hạng cũng lặng lẽ mở ra. Hai tu sĩ đi ra khỏi ngõ nhỏ, bước chân nhẹ nhàng cũng đi về phía đầu ngõ.
Nữ tu vừa đi, vừa thỉnh thoảng quay đầu nhìn Ninh Phong một chút. Nàng muốn xem Ninh Phong có đi theo hay không. Mỗi khi Ninh Phong đi chậm lại một chút, nàng liền kéo tay nam tu, dừng lại chờ. Nàng sợ Ninh Phong đột nhiên chạy, sự việc lại thêm biến cố. Cho nên luôn cố ý duy trì khoảng cách ba bốn trượng, để đảm bảo kịp thời ứng phó đột biến.
Thêm nữa có thú cưng áp chế, nàng cho rằng Ninh Phong một luyện khí tầng năm, dù có cánh cũng khó bay.
Rất nhanh liền đi tới khoảng đất trống hình tròn. Thấy phía trước có vô số đầu ngõ nhỏ chằng chịt, đôi nam nữ có chút do dự, quay đầu nhìn về phía Ninh Phong.
Ninh Phong cười nói, giơ tay chỉ về bên trái: “Ngõ thứ hai bên trái, gần cửa thành nhất.”
Hắn nhìn ra được hai tu sĩ này là người ngoài, không quen thuộc đường phố Phượng Đao thành. Ngõ thứ hai bên trái gọi là Tinh Dương Hạng. Nếu đi xuyên qua Tinh Dương Hạng, đi tiếp hai con đường nữa là đến cửa thành. Ninh Phong chỉ đường chính xác. Hắn cũng muốn giải quyết nhanh chuyện này, kéo dài thời gian là không cần thiết.
Nữ tu nhìn chằm chằm vào mắt Ninh Phong một hồi, cảm thấy Ninh Phong không có nói dối. Lúc này mới kéo tay nam tu, hướng Tinh Dương Hạng đi tới.
“Lúc chúng ta đến, có phải từ ngõ hẻm này tới không?”
Đứng ở đầu Tinh Dương Hạng, nữ tu dùng thân thể sát vào tay nam tu, ra vẻ ngây thơ, ngữ khí còn có chút nũng nịu.
Nam tu có khuôn mặt âm lãnh, lộ ra một tia dâm cười, trả lời: “Ta nhớ hôm qua tới, chúng ta quả thật đi ngõ hẻm này.”
“Bất quá con đường bên trái kia chắc cũng đi được, ngõ nhỏ ở đây đều thông bốn phương, đi đường nào cũng không sao!”
Nữ tu õng ẹo ừ một tiếng, lần nữa quay đầu trừng Ninh Phong một chút. Nàng phát hiện Ninh Phong lần này không hề tụt lại phía sau, còn chủ động đi theo lên. Lúc này mới quay đầu tiếp tục dán vào nam tu, đi vào trong ngõ nhỏ.
Tinh Dương Hạng, dài 327 mét, tổng cộng bốn mươi tám tòa viện. Con ngõ này vì ở phía bên trái khu đất trống, nên thông thường các tu sĩ đi đến đất trống rồi quen đi các con ngõ ở giữa trung tâm. Cho nên dù bây giờ là ban ngày, Tinh Dương Hạng lại không có mấy người qua lại.
Đôi nam nữ ôm nhau, anh anh em em, bắt đầu đi vào đoạn trước của ngõ nhỏ. Nữ tu lại quay đầu trừng Ninh Phong, Ninh Phong lần này theo càng sát. Thấy nữ tu nhìn sang, Ninh Phong cười. Nữ tu thì mặt cao ngạo quay đầu lại.
Sau đó ngay khi nàng quay đầu lại!
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng xé gió bén nhọn! Nàng chỉ cảm thấy có vật gì đó tựa như tia chớp bay qua tai! Đồng thời mang theo một cơn gió mạnh. Tóc mai của nàng thậm chí bị cơn gió này cuốn lên, rồi rơi xuống chóp mũi. Sau đó, nàng cảm nhận được một dòng chất lỏng ấm áp, nóng hổi, trực tiếp phun lên mặt. Nàng theo bản năng nhắm mắt.
Khi mở mắt ra lần nữa, nàng chỉ thấy toàn một màu đỏ máu. Vì máu tươi đã bắn vào mắt.
Nàng quay đầu sang phải, thấy nam tu bên cạnh, cánh tay vẫn còn. Nhưng lại trở nên vô cùng cứng nhắc! Thân thể hắn cũng còn, nhưng đầu lâu, đã không cánh mà bay! Máu tươi bắn lên mặt nàng chính là từ cổ hắn phun ra.
“A!” Nữ tu hét lên sợ hãi, lập tức hoa dung thất sắc, nàng muốn tránh khỏi tay nam tu. Nhưng đáng tiếc, cánh tay này dường như bị đóng băng. Dù nàng cố gắng thế nào cũng không rút tay ra khỏi cánh tay kia!
“~ kít ~ chi chi”
Lúc này, tựa hồ có tiếng kêu, loại tiếng kêu này nàng rất quen. Bởi vì đây là tiếng kêu của thú cưng của nàng, kim văn chuột.
Nữ tu không khỏi quay đầu. Chỉ thấy trước ngõ, con thú cưng của nàng lơ lửng giữa không trung. Trên mặt đất không biết từ khi nào đã có hơn chục cây cột nhọn màu vàng mọc lên, ít nhất bảy tám cây đã đâm xuyên thân thể thú cưng.
Kim văn chuột trong mắt lộ ra vẻ tuyệt vọng, nhìn nữ tu không ngừng kêu thảm, sinh cơ trên thân đang nhanh chóng biến mất.
Mà bên cạnh kim văn chuột, còn có mấy chục cây cột nhọn khác. Con chim đại bàng của nam tu, cũng như gà nướng, bị cột đâm xuyên, cúi đầu lơ lửng giữa không trung.
Tất cả việc này chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Nữ tu lại trợn tròn mắt, ánh mắt có vẻ sáng lên. Nhưng! Nàng lập tức kinh hãi phát hiện trên cổ đang mang một lưỡi rìu ánh lên hàn quang. Lưỡi rìu băng giá, khí lạnh thấm vào da thịt. Còn gương mặt Ninh Phong, không biết từ bao giờ đã xuất hiện trước mặt nàng.
“Nói! Các ngươi là môn phái nào?” Ninh Phong mặt không biểu tình, lạnh lùng thốt ra.
“Ta…” Nữ tu vừa sợ hãi, kinh hãi, lại càng thêm tức giận và căm hận. Rất nhiều cảm xúc đan xen khiến nàng không thể nói ra thành lời. Nhưng cổ rất nhanh truyền đến một trận ý lạnh, nàng thậm chí cảm giác được máu tươi đã chảy ra, theo cổ áo đạo bào chảy xuống trước ngực.
Cảm giác sợ hãi cực độ khiến nàng cưỡng ép mình, nhanh chóng một lần nữa tổ chức ngôn ngữ: “Chúng ta đến từ Ngự Thú Môn, Ẩn Thanh thành...”
“Có phải môn phái sai các ngươi tới báo thù cho Lữ Đào?” Ninh Phong ngữ khí âm lãnh, đồng thời lưỡi rìu trong tay lại tiến về phía trước hai phần.
Cổ nữ tu trắng ngọc lập tức bị máu tươi nhuộm đỏ. Trong ánh mắt nàng bắt đầu hiện ra vẻ bi ai, hoàn toàn không để ý đau đớn dữ dội ở cổ, vội vàng trả lời: “Không phải, Ngự Thú Môn chúng ta ở Ẩn Thanh thành bị cướp tu tấn công, môn nhân chết gần hết, người còn lại cũng mỗi người một ngả.”
“Ta một mình không dám rời khỏi Ẩn Thanh thành, liền nhờ Tôn sư huynh tiện đường dẫn ta tới Phượng Đao thành, ta muốn tìm tỷ tỷ của ta, ai ngờ sau này mới phát hiện nàng đã chết nửa năm trước.”
“Tiền bối, người tha cho ta... Ta... Ta nguyện ý vì ngài làm bất cứ chuyện
Bạn cần đăng nhập để bình luận