Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 411: Linh minh lâu chưởng quỹ

Chương 411: Chưởng quầy Linh Minh Lâu
"Mục Dương thành?"
Ninh Phong nghe vậy, hơi có chút bất ngờ.
Trước kia, Ẩn Thanh thành từng tổ chức vài lần hội đấu giá, Dung Phi Ngọc đã từng thông báo cho hắn, hỏi hắn có muốn tham gia hay không. Nhưng mấy lần đấu giá đó đều biết trước là không có Thượng Phẩm p·h·áp Khí xuất hiện, nên Ninh Phong đều không có hứng thú.
Dung Phi Ngọc nhẹ gật đầu: “Lần này hội đấu giá do Đàm gia ở Mục Dương thành tổ chức, cho nên địa điểm đặt tại Mục Dương thành.”
Linh Minh lâu có hợp tác với rất nhiều gia tộc ở các Tiên thành.
Mấy lần trước hội đấu giá quy mô nhỏ ở Ẩn Thanh thành là do Linh Minh lâu tổ chức, khi đó cũng mời không ít tu sĩ ở các Tiên thành khác đến tham dự.
Nhưng lần này do người khác tổ chức, cho nên địa điểm đặt ở địa bàn của người ta.
“Vậy hai kiện thượng phẩm, biết là loại p·h·áp khí gì không?”
Ninh Phong dò hỏi.
Dung Phi Ngọc lắc đầu, cười quyến rũ nói: “Ninh gia chủ, ngươi chẳng lẽ không biết quy tắc đấu giá của chúng ta sao? Loại cơ m·ậ·t này làm sao có thể tiết lộ sớm?”
Thông tin chi tiết về vật phẩm đấu giá hiếm khi được công bố trước, chính là để thu hút càng nhiều người tham gia đấu giá đến xem.
Nếu thông tin quá cụ thể, tu sĩ nào đó biết vật phẩm đấu giá không phù hợp với mình thì sẽ không đến tham gia đấu giá nữa.
Như vậy sẽ dẫn đến các vật phẩm đấu giá khác có khả năng mất đi một vị kh·á·ch hàng tiềm năng.
Dù sao trong một buổi đấu giá, vật phẩm chủ chốt chỉ có một hai món, thứ kiếm được tiền nhiều nhất thường là những vật phẩm đấu giá không mấy nổi bật khác.
Thấy Ninh Phong cau mày suy tư, có vẻ như đang do dự.
Dung Phi Ngọc liền cười nói: “Ninh gia chủ, Thượng Phẩm p·h·áp Khí có thể gặp nhưng khó cầu, từ trước đến nay đều rất hiếm khi xuất hiện. Ta nghĩ ngươi vẫn nên đến xem thử, biết đâu lần này lại gặp được một thanh thượng phẩm p·h·áp đ·a·o phù hợp thì sao?”
Nàng biết Ninh Phong là đ·a·o tu.
Ninh Phong khẽ gật đầu, trầm ngâm nói: “Đi, vậy ngươi giữ cho ta một chỗ.”
Hội đấu giá đều có hạn ngạch, một vài phòng đấu giá cấp cao sẽ kiểm tra nghiêm ngặt thực lực của người tham dự.
Làm vậy là để đảm bảo an toàn cho người tham gia, đồng thời giữ bí m·ậ·t thân ph·ậ·n của họ. Bởi vì có rất nhiều người không muốn để người khác biết thân ph·ậ·n của mình.
Nếu bảo vật đã lọt vào tay mà để kẻ có lòng dòm ngó thì sẽ phải đối mặt với nguy hiểm.
Ninh Phong quyết định đi xem thử, cơ hội này thực sự quá hiếm.
Hơn nữa, Dung Phi Ngọc đến mời vài lần rồi, nếu cứ liên tục cự tuyệt thì không hay cho lắm.
Uy lực của Thượng Phẩm p·h·áp Khí khiến Ninh Phong rất mong chờ, hắn luôn muốn có một thanh từ mấy năm nay.
Thanh tr·u·ng phẩm p·h·áp đ·a·o hiện tại đã theo hắn mười năm, nhìn chung thì khá bình thường.
Độ phù hợp không tính là cao, tuy dùng thuận tay, nhưng Ninh Phong luôn cảm thấy nó mang lại cảm giác chỉ cần không có lỗi chứ không cần có công.
Tu luyện đến cảnh giới khác nhau thì tâm cảnh cũng sẽ thay đổi theo.
Bây giờ, Ninh Phong càng thích thế đ·a·o vung rộng, trung phẩm p·h·áp đ·a·o hỗ trợ cho hắn ở phương diện này còn rất thiếu.
“Ninh gia chủ, vào hội đấu giá có hai cách.”
Dung Phi Ngọc thấy Ninh Phong đồng ý thì ý cười bỗng hiện lên trên đuôi mày.
“Cách thứ nhất là chúng ta chỉ cung cấp cho ngươi vé vào cửa, năm mươi khối Linh Thạch là được, nhưng ngươi cần một mình đến Mục Dương thành tham gia đấu giá.”
“Cách thứ hai là đi cùng đoàn người, ngồi phi thuyền xuất p·h·át cùng nhau, bao gồm tất cả chi phí đi lại và ăn uống, hết một trăm năm mươi khối Linh Thạch.”
Ninh Phong không chút do dự nói: “Ta chọn cách thứ nhất.”
Rồi móc ra năm mươi khối Linh Thạch đưa cho Dung Phi Ngọc.
Dung Phi Ngọc sắc mặt hơi ngạc nhiên, nàng nhận lấy Linh Thạch, hỏi: “Ninh gia chủ định tự mình đến Mục Dương thành sao? Không đi cùng chúng ta, ngồi phi thuyền qua đó sao?”
Ninh Phong là Trúc Cơ, Dung Phi Ngọc đương nhiên mong Ninh Phong đi cùng đoàn người, xuất p·h·át cùng nhau.
Vì Ẩn Thanh thành cũng có tu sĩ khác đến Mục Dương thành tham gia đấu giá, nếu có nhiều tu sĩ Trúc Cơ xuất p·h·át cùng nhau thì chắc chắn sẽ an toàn hơn.
"Đúng."
"Vậy được rồi, bây giờ còn một tháng nữa là đến ngày hội đấu giá, khi nào có vé vào cửa ta sẽ lập tức đưa đến cho ngài."
Sau khi tiễn Dung Phi Ngọc đi.
Ninh Phong trở lại viện t·ử của mình, liền lấy ra một chiếc phi thuyền nhỏ, đặt giữa sân rồi xem xét kỹ lưỡng.
Chiếc phi thuyền nhỏ này là phần thưởng được trao trong năm vừa qua.
Nó cũng là phần thưởng duy nhất mà hệ th·ố·n·g đã trao trong mười năm qua, mang lại chút ý nghĩa thực dụng cho túc chủ Ninh Phong này.
Ninh Phong rất nghi ngờ, cứ cách mười năm hệ th·ố·n·g mới có một lần thưởng ra trò.
Bởi vì mười năm này, trừ chiếc phi thuyền nhỏ này, các phần thưởng khác hoàn toàn không dùng được.
Năm năm phần thưởng trước đó là: Cực phẩm trú Nhan Đan, tiên t·h·i·ê·n linh mộc, túi Trữ Linh cưỡi rồng, cổ thái âm t·r·ải qua, đơn phương Diên Thọ Đan.
Không dùng được.
Mà phần thưởng của năm năm gần nhất là: p·h·á Cảnh đan, vạn lò vàng, uẩn thần quả, trúc hồn đàn, phổ k·i·ế·m Lỏng Vân.
Mãi cho đến năm ngoái, mới có một chiếc truy tinh thuyền.
Vạn lò vàng là lò luyện đan cao cấp.
Uẩn thần quả có thể tăng thần thức cho tu sĩ Luyện Khí kỳ, còn với Trúc Cơ thì hiệu quả cực kỳ nhỏ.
Trúc hồn đàn là Tr·u·ng Phẩm p·h·áp Khí, nhưng đáng tiếc, Ninh Phong không phải Cầm Tu, trong Trang t·ử cũng không có Cầm Tu.
Phổ k·i·ế·m Lỏng Vân càng kỳ lạ, nó lại là phổ k·i·ế·m ngắn, tu sĩ dùng trường k·i·ế·m đã không hợp, huống hồ là đ·a·o tu.
Chỉ có phi thuyền nhỏ là Ninh Phong có thể miễn cưỡng dùng.
Nhưng để khởi động và duy trì phi thuyền bay cần tiêu hao Linh Thạch, Ninh Phong cảm thấy vẫn không bằng cưỡi trời u tước, chỉ tốn chút chi phí thịt yêu thú.
Vì thế nên Ninh Phong thường không nỡ dùng phi thuyền.
Ngày thường, việc đi lại giữa Ẩn Thanh thành và Lưu Tiên sườn núi, đều là trực tiếp ngự k·i·ế·m.
Lần này đáp ứng lời mời của Dung Phi Ngọc, thật ra cũng là để nhân cơ hội này trải nghiệm chiếc phi thuyền nhỏ một lần.
Đáng nhắc đến chính là, chiếc phi thuyền nhỏ này có một c·ô·ng năng rất nghịch t·h·i·ê·n, chỉ cần chịu bỏ Linh Thạch vào trong trận cơ là có thể mở ra hiệu quả ẩn thân!
Sau khi phi thuyền nhỏ ẩn thân thì có thể đi lại gần như không tiếng động, sẽ không bị ai p·h·át hiện khi di chuyển trên không trung, đặc biệt thích hợp cho việc đ·á·n·h lén, th·e·o dõi!
Đây là điểm mà trời u tước không thể nào so sánh được.
Nhưng sau khi mở c·ô·ng năng ẩn thân, phi thuyền nhỏ sẽ tiêu hao lượng Linh Thạch gấp ba bình thường.
Phi thuyền nhỏ dài khoảng một trượng dư, toàn thân đen tuyền, không rõ được chế tạo bằng loại vật liệu gì, khi chạm vào thân thuyền thì đều thấy lạnh lẽo.
Ninh Phong bước vào trong phi thuyền rồi nghiên cứu bốn phía.
Vừa mới hiểu rõ cách khởi động phi thuyền thì thần thức cảm ứng được có người đến gần Mộc Hà Các.
"Tần Tuyết?"
Từ trong thần thức, hắn biết người đến là Tần Tuyết.
Ninh Phong vội vàng xuống phi thuyền rồi thu nó vào trong trữ vật đại.
Chiếc phi thuyền nhỏ này có thuộc tính ẩn thân, Ninh Phong ở Ẩn Thanh thành lâu như vậy cũng chưa từng nghe nói qua có phi thuyền nhỏ nào có c·ô·ng năng tương tự. Phi thuyền nhỏ nhất ở Tu Tiên Giới cũng phải chứa được hơn mười người.
Phi thuyền hai người ngồi thế này chắc chắn sẽ không thể giải thích nguồn gốc, cho nên trong tình huống không cần thiết thì Ninh Phong không muốn để quá nhiều người biết.
“Gia chủ, đây là danh sách hạ nhân gần đây đột p·h·á cảnh giới. Trong đó có mười hai người đột p·h·á tiểu cảnh giới, ba người đột p·h·á trung cảnh giới.”
“Có cần thưởng cho họ theo như lệ thường không?”
Tần Tuyết bước vào viện t·ử rồi trực tiếp bẩm báo với Ninh Phong.
“Thưởng, cứ thưởng như thường lệ!”
Hạ nhân của Trang t·ử đột p·h·á cảnh giới là một chuyện đại hỷ sự!
Ninh Phong không chút do dự đáp, rồi quay đầu nhìn về phía Tần Tuyết.
Hai người thường ngày mỗi người làm việc của mình, hắn đã lâu không gặp Tần Tuyết rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận