Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 844: Năm trăm thần thức hợp

Lại qua mấy ngày.
Lại có tu sĩ của các tông môn lần lượt kéo đến, không ngừng tiến vào trong cung điện, số người trong hành lang có lúc lên đến hơn bốn trăm. Nhưng cũng có một số tông môn bắt đầu rút quân rời đi, bởi vì bọn họ thấy rõ thực lực của những tông môn khác xung quanh, tự biết việc lĩnh hội bi văn là vô vọng. Hơn nữa bọn họ biết rõ chiến lực của phe mình hơi yếu, cho dù có thể chờ đến lúc cơ duyên xuất hiện, e là cũng không thể so cao thấp với người khác. Thay vì mạo hiểm lớn lao để tham gia tranh đoạt cơ duyên, không bằng sớm rời đi, may ra còn có thể bảo toàn tính mạng.
Tuy vậy những tu sĩ ở lại, cũng rất lo lắng. Việc lĩnh hội bi văn chỉ có thể dựa vào trận pháp sư, còn tu sĩ các nghề khác căn bản không giúp được gì. Vì thế đại bộ phận mọi người đều mượn cơ hội này, ngồi xếp bằng tu luyện, phải nói rằng linh khí dưới đáy hồ cực kỳ dồi dào, nhất là trong cung điện linh khí còn đậm đặc hơn, hiệu quả tu luyện nhanh hơn bên ngoài gấp mấy lần không chỉ.
Mà Ninh Phong mấy ngày nay, cũng đang tu luyện hạo thần quyết, hắn ngẫu nhiên cùng các đồng môn khác thay phiên trực, lúc rảnh rỗi thì đi xung quanh quan sát. Bởi vì trong cung điện cơ hồ tất cả mọi nơi, đều bị các tu sĩ dẫm đạp qua, nên nơi đây đã không còn cơ quan. Ninh Phong đi vào hai tẩm điện khác xem xét, nhưng tẩm điện ngoài một số tu sĩ đang đả tọa tu luyện ra, không còn thứ gì khác, xem ra Chu Thẩm nói không sai, nếu cơ duyên thật sự ở dưới lòng đất cung điện, thì lối vào hẳn là ở trong hành lang chủ điện.
Một ngày nọ.
Bên ngoài lại có một tốp tu sĩ tới. Tổng cộng hơn mười người, đều mặc pháp bào màu đen, trong đó có một nữ tu vừa bước vào đại sảnh, lập tức thu hút ánh mắt của toàn bộ tu sĩ. Nàng này vóc người cao gầy, dáng dấp uyển chuyển. Nàng mặc một bộ trường bào màu đen như mực, vạt áo tung bay theo gió, tựa tiên tử giáng trần, khí chất như lan, cao nhã phi thường. Mỗi khi nàng giơ tay nhấc chân, đều toát ra vẻ tôn quý và uy nghiêm.
Nữ mỹ nhân giới tu tiên rất nhiều, ở đây đều là tu sĩ Kim Đan, có thể nói đã ngắm qua vô số giai nhân. Nhưng khi thấy cô gái này, rất nhiều tu sĩ vẫn không kìm được mà lộ vẻ ngưỡng mộ, loại ý nghĩ này vốn dĩ đã bẩm sinh, không liên quan đến tu vi, bọn họ cũng không thể khống chế được chính mình. Bởi vì đối phương quá đẹp. Không bàn đến khí chất tiên khí kia. Nàng chỉ cần dung nhan, đã đủ để khiến rất nhiều người xiêu lòng, cam tâm biến thành thần tử dưới váy nàng. Gương mặt nàng thanh lệ như ngọc tiên, da thịt trắng như tuyết, lông mày như núi xa mờ ảo, ánh mắt sâu thẳm mà sáng ngời, sống mũi thẳng và tinh xảo, bờ môi hơi cong lên. Dù nhìn từ góc độ nào, nàng đều phảng phất như đang mỉm cười, nhưng ánh mắt của nàng lại khiến người ta cảm thấy khó mà tới gần, rất dễ dàng khiến người ta sinh ra một loại ý nghĩ khao khát không thể thành. Mái tóc dài mềm mại của nàng như thác nước đổ xuống hai bờ vai, từng sợi tóc thậm chí còn ánh lên những tia sáng yếu ớt.
“Nàng này......không tệ.”
Ninh Phong cũng không kìm được mà nuốt nước bọt, hiếm khi trong lòng cho đối phương một điểm số. Bất luận là dung nhan, tư thái, hay là mị lực, nàng đều có thể được xem là hoàn mỹ không tì vết. Hắn cho rằng nàng có thể hơn hẳn tất cả các nữ tu mà hắn từng gặp trong giới này.
Nhưng sau khi liếc qua những tu sĩ sau lưng nữ tu kia. Ninh Phong không khỏi thắc mắc: “Chẳng lẽ nàng này lại là người trong hoàng tộc?” Bởi vì hắn cảm giác được, những người này dường như rất coi trọng vị trí cùng thế trận của nữ tu, hơn nữa rất nỗ lực che giấu hành động này. Ninh Phong còn cảm thấy, những người này giống như đang bảo vệ vị nữ tu này. Mà hơn mười tu sĩ sau lưng nữ tu, gần một nửa là nữ tu, hơn nữa tu vi của mỗi người đều không thấp. Điểm này, từ khi bọn họ vừa vào đại sảnh, liền có thể cảm nhận được. Bởi vì khi ánh mắt bọn họ quét qua trong sảnh, rất nhiều người trong lòng đều khẽ run, như thể uy áp của đối phương ngay lập tức giáng xuống.
Tuy nhiên, lúc này nữ tu cũng cảm nhận được, các loại ánh mắt đổ dồn về phía mình. Nàng tựa hồ hơi ngẩn người, lập tức giống như nhớ ra điều gì đó. Rồi ngọc thủ nàng vung lên. Trong nháy mắt, trên mặt nàng đã xuất hiện thêm một tấm mạng che mặt màu trắng! Sau khi khăn che mặt vừa xuất hiện, khí chất của nữ tu lập tức biến mất, sự hiện diện của nàng giảm hẳn.
Rất nhiều tu sĩ thấy vậy mới hoàn hồn, ý thức được sự đường đột của mình vừa rồi, lập tức thu hồi ánh mắt, nhìn về nơi khác. Ninh Phong thấy cảnh này, liền biết tấm khăn che mặt mà nữ tu vừa dùng, không chỉ che được dung mạo mà còn có thể che giấu cả khí tức trên người nàng.
Sau khi nữ tu và những tu sĩ khác vào trong đại sảnh, rất nhanh cũng chú ý đến bia đá ghi chép trận pháp kia. Bọn họ dường như trao đổi bằng truyền âm một lúc. Sau đó cũng giống như những tu sĩ khác, chuẩn bị đi lĩnh hội bí quyết trong bia.
Vì hai môn phái nhỏ bên cạnh Thánh Tiêu tông vừa rút lui không lâu, vừa đúng lúc còn trống mấy chỗ, cho nên bọn họ liền ngồi xuống ngay cạnh đám người Thánh Tiêu tông. Nữ tu và mấy nữ tu khác, vừa đúng ngồi sát bên cạnh Ninh Phong, mấy nữ tu quan sát Ninh Phong một chút, trong ánh mắt tràn đầy cảnh giác. Nhưng Ninh Phong mắt không chớp, hai mắt khép hờ, dường như đang nghỉ ngơi dưỡng sức. Hơn nữa tuổi hắn nhìn khá lớn, cảnh giới bề ngoài chỉ là Kim Đan giai đoạn đầu, cho nên đối phương chỉ nhìn hắn một cái, rồi liền không để ý đến hắn nữa. Đại sảnh, lại một lần nữa khôi phục vẻ yên tĩnh như trước.
Tuy nhiên, chỉ mới hai ngày sau.
Nhóm người này dường như đã có thu hoạch.
Trong đó một tu sĩ đứng lên, nói: "Chư vị. Chúng ta đã lĩnh hội tường tận nội dung trên tấm bia này rồi."
Lời vừa nói ra, hàng trăm người đều dồn ánh mắt về phía bên này, đồng loạt hướng về phía hắn. Không ít người trong mắt mang vẻ hoài nghi. Chúng ta lĩnh hội hơn nửa tháng trời, cái gì cũng không phát hiện ra, các ngươi mà lại nói mình tìm hiểu được rồi? Khoác lác! Có tu sĩ thậm chí còn bắt đầu cảnh giác, bọn họ cho rằng trong này, có lẽ có gian trá. Dù sao tin tức trên tấm bia này, liên quan đến đại cơ duyên. Không có một trận pháp sư nào sau khi lĩnh hội thành công, lại không đợi được mà công khai, nói cho người khác biết mình đã tìm hiểu được. Nếu thật sự tìm hiểu ra rồi, mình lén lút hành động, độc chiếm cơ duyên chẳng phải tốt hơn sao?
Quả nhiên.
Ngay sau đó tu sĩ này đứng lên, đi đến giữa đại sảnh, lớn tiếng nói: “Những gì ghi trên bia, nói trận pháp địa cung cần năm trăm người cùng tế thần thức, theo phương thức vận chuyển mà bia chỉ ra, hợp lực đưa vào trong trận cơ, thì mới có thể mở được lối vào của trận pháp.”
Lời này vừa thốt ra, hành lang lại một phen xôn xao.
Quả nhiên là không đoán sai.
Kẻ này chắc chắn có ý đồ khác! Ai dám tin ngươi? Năm trăm người dùng thần thức, đưa vào trong trận cơ? Ngươi muốn làm gì? Có mục đích gì?
Phải biết hậu quả làm vậy, vô cùng nguy hiểm!
Bởi vì mọi người đều chưa biết trận cơ có thật hay không, hay có cạm bẫy gì. Trong tình huống chưa rõ ràng gì, tùy tiện phóng thích thần thức, giao cho người khác, chẳng khác gì đem tính mạng của mình, giao cho người khác!
“Chư vị, trong số các ngươi hẳn là cũng có trận pháp sư chứ, bọn họ chắc chắn biết ta nói không sai, không tin các ngươi có thể hỏi họ xem!”
Tu sĩ kia dường như nhìn thấu được ý nghĩ trong lòng mọi người, lần nữa lớn tiếng nói. Người này mặc áo bào đen, tuổi tác nhìn chỉ khoảng ba mươi, hơn nữa vóc dáng cao lớn, lúc nói chuyện, âm thanh của hắn trong hành lang nhiều lần vang vọng, phảng phất như trực tiếp truyền vào tim mỗi người. Tu vi của người này, chắc chắn không hề thấp.
Nghe lời của hắn, không ít tông môn đều bán tín bán nghi cúi đầu thương nghị, riêng mình đi hỏi các trận pháp sư của môn phái mình, hỏi xem lời người này có đáng tin không.
Tạ Thiếu Tông đương nhiên cũng không ngoại lệ, hắn truyền âm hỏi Chu Thẩm: "Chu sư đệ, lời hắn nói có thật không?"
Chu Thẩm khẽ lắc đầu, trả lời: "Người này nói phương thức mở ra xác thực không sai, phù hợp với chú văn trên bia, nhưng vì sao lại cần năm trăm người, và phóng thích thần thức sau khi hợp lực dẫn vào trận cơ để mở ra thế nào, thì ta lại chưa rõ."
Cũng là một trận pháp sư. Chu Thẩm có thể đánh giá lời tu sĩ kia nói, hẳn là chính xác. Nhưng là người của tông môn, hắn biết rõ tầm quan trọng của thần thức với tu sĩ, hắn không dám trực tiếp nhận cùng đối phương trước mặt Tạ Thiếu Tông, nếu có sơ xuất, ai sẽ chịu trách nhiệm?
Tạ Thiếu Tông khẽ gật đầu, không nói gì nữa. Nhưng hắn lại chuyển ánh mắt sang các trận pháp sư của những tông môn khác. Mấy ngày nay ở đây, ai là trận pháp sư, ai là luyện đan sư, mọi người đã sớm để ý nhau rồi, tình hình của các tu sĩ trong hành lang như lòng bàn tay. Lúc này nhìn vẻ mặt các trận pháp sư khác, cơ bản cũng không sai khác với Chu Thẩm. Xem ra lời của tu sĩ kia, hẳn là sự thật.
"Chư vị, nếu các ngươi không yên tâm, chúng ta có thể phóng thích thần thức trước, những người đầu tiên rót vào trận cơ!”
Tu sĩ mặc áo bào đen dường như được đồng bạn ra hiệu. Lần nữa cao giọng truyền âm khắp đại sảnh. Nhưng lời hắn vừa nói, lập tức bị phản bác.
“Đạo hữu, ngươi nói nhẹ nhàng vậy thôi, nhưng tìm đâu ra năm trăm người chứ?" Lúc này trong toàn hành lang, cũng chỉ có khoảng hơn bốn trăm hai mươi, ba mươi người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận