Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 726: Sáu tòa nhỏ phi thuyền

Chương 726: Sáu chiếc phi thuyền nhỏ
"Việc này để bàn sau."
Ninh Phong đột nhiên cảm thấy, Khương Mị Vân nói đi nói lại, chính là muốn lừa hắn thu nhiều thêm chút quỷ dị, để giúp nàng giải mộng.
Nhìn thấy sự tình tuyệt vời như vậy, đều không khiến Ninh Phong hào hứng nổi.
Khương Mị Vân bất đắc dĩ nhấc lên một chiếc yếm, đưa cho Ninh Phong: “Đôi găng tay ngọc này là pháp khí Thượng Phẩm Hóa Thần kỳ, sau khi mặc vào tùy thời có thể rót linh lực vào, liền có thể tế thành trận che mắt…”
“Thôi đi, mấy vật phẩm này để sau hãy nói.”
Ninh Phong phát hiện đồ vật trong túi trữ vật của Khương Mị Vân, quả nhiên phần lớn đều từ cấp Nguyên Anh trở lên, bản thân trong thời gian ngắn cũng không dùng đến, cho nên căn bản không cần nghe nàng tốn công phí sức giới thiệu quá nhiều.
"Vậy mấy quyển bí tịch khinh thân thuật với đao thuật đâu?"
Bất quá, hắn nhớ rõ Khương Mị Vân có một lần từng nói qua, trong túi trữ vật của nàng có mấy bản đao thuật, so với «Lạch trời đao gãy pháp» còn mạnh hơn, bí tịch đao thuật mình chắc chắn cần dùng đến.
Khương Mị Vân lật lật một hồi, chỉnh lý ra khoảng mười bản bí tịch, đang chuẩn bị giới thiệu cho Ninh Phong.
Nhưng Ninh Phong trực tiếp để các bí tịch vào túi trữ vật của mình: “Ta tự mình nghiên cứu là được.”
Khương Mị Vân đành phải tiếp tục lật ra một hộp gấm, nói: “Đây là chỗ linh thạch ta dự trữ, số lượng không rõ.”
Linh thạch dự trữ?
Ninh Phong liếc nhìn hộp gấm kia, phát hiện lớn nhỏ chẳng quá bàn tay, có thể chứa được bao nhiêu linh thạch chứ?
Nhưng khi Khương Mị Vân mở hộp gấm ra, Ninh Phong mới biết cái hộp này vốn cũng là một vật không gian.
Sau khi mở ra thì kích thước của nó, gần như lớn bằng gian nhà chính kia trên Thanh Khâu Sơn!
Hơn nữa bên trong chất đầy linh thạch! Đều là thượng phẩm cả!
Khó trách Khương Mị Vân nói số lượng không rõ.
Bởi vì số linh thạch thượng phẩm này, e là ba ngày ba đêm cũng kiểm kê không hết.
Nhìn dáng vẻ hai mắt tỏa sáng của Ninh Phong, Khương Mị Vân nhắc nhở: “Mấy linh thạch này tốt nhất vẫn nên tạm thời chớ dùng.”
"Vì sao?"
Ninh Phong nhướng mày, cả phòng linh thạch thượng phẩm, ngươi lại còn nói không được dùng?
Khương Mị Vân giải thích: "Linh thạch dự trữ của hoàng tộc đều có ký hiệu, ký hiệu này có thể duy trì hơn trăm năm, nếu như lúc này dùng số linh thạch này, U Loan lỡ như vô ý phát hiện ra thì…”
"Bất quá số linh thạch này đã ở trong túi trữ vật của ta được bảy mươi năm rồi."
Đã hiểu.
Cái này tương đương với Linh Thạch có số hiệu trong giới tu tiên, giống tiền tham ô vậy.
Nếu như tiêu xài, rất dễ bị người có ý đồ ngược dòng truy tìm nguồn gốc.
Ninh Phong khẽ gật đầu.
Ấn ký phải trăm năm sau mới tiêu tan, hiện tại đã qua bảy mươi năm, vậy chỉ cần qua ba mươi năm nữa là có thể sử dụng.
Hắn lật một chút những vật phẩm còn lại, bí tịch hơn bốn trăm quyển, bất quá phần lớn là dùng cho Nguyên Anh kỳ.
Đan hoàn, phù lục cũng vậy.
Pháp khí không nhiều, nhưng món nào cũng là tinh phẩm.
Nếu lấy ra đi đấu giá, e là một món pháp khí thôi cũng đủ chống đỡ Thanh Đao Tông có quy mô như vậy mấy chục năm chi dùng độ.
“Vật này là cái gì?”
Ninh Phong phát hiện trong túi trữ vật của Khương Mị Vân, có không ít đồ không gian.
Túi trong túi trữ vật cũng có.
Mà một hộp không gian tương đối lớn bên trong nó, thu hút sự chú ý của hắn.
Khương Mị Vân suy tư hồi lâu, mới trả lời: “Ta cũng quên rồi, hình như đây là quà tặng của Nữ Đế Đường Quốc tặng ta vào lúc ta tròn ba trăm tuổi, để ta mở ra xem.”
Lễ vật Nữ Đế của Tiên Quốc khác tặng?
Thấy Khương Mị Vân chuẩn bị mở chiếc hộp này, Ninh Phong vội vàng ngăn lại nàng.
“Thôi, đừng mở ra ở chỗ này.”
Các Tiên Quốc tặng lễ cho nhau, đều có ý tứ thăm dò nhau.
Lỡ trong hộp có ẩn mấy trái Thiên Lôi đạn, động nhẹ một chút sẽ phát nổ.
Hoặc là có độc dược Hóa Thần kỳ nào đó, dù có nín thở đều có thể thấm qua da thịt mà vào, trúng độc vong mạng.
“Cẩn thận thì hơn, mang ra ngoài chỗ trống trải rồi mở ra đi.”
Ra khỏi hang động xem xét, đúng lúc là ban đêm.
Một người hai quỷ, bay về một tiểu sơn cốc phía đông Thanh Khâu Sơn ba trăm dặm, Ninh Phong lúc này mới ra hiệu mở hộp ra.
Khương Mị Vân rất hào phóng, trực tiếp mở hộp ra.
Nàng và Nữ Đế Đường Quốc quan hệ bình thường, quà này mang về nàng chưa từng mở ra, chỉ nhớ mang máng trong hộp, chứa một vật phẩm đặt làm.
Trong mắt nàng, lễ của Nữ Đế Tiên Quốc tặng, không thể có mấy trò hạ lưu được, cho nên hoàn toàn không cẩn thận trọng như Ninh Phong.
“Keng!”
Hộp vừa mở ra, liền lập tức hiện ra một vật phẩm màu hồng phấn, nhọn như đầu cá.
“Ta nhớ ra rồi, đây là một chiếc phi thuyền cỡ nhỏ.”
Khương Mị Vân lập tức có ấn tượng.
Thứ này lại có thể là phi thuyền sao?
Ninh Phong bước lên trước nhìn kỹ một hồi, lập tức nghẹn lời, đích xác là một chiếc phi thuyền nhỏ.
Nhưng tại sao lại có màu hồng phấn chứ?
Lo người ta không thấy hay sao?
"Nữ Đế Đường biết ta thích màu hồng phấn." Khương Mị Vân giải thích.
Lúc đó nàng đã là triệu tiên rồi, thường ngày ra ngoài đều có rất nhiều thị vệ hộ tống, đâu cần phải lo lắng cái gì địch nhân? Phi thuyền đối với Khương Mị Vân mà nói, đơn giản chỉ là một phương tiện giao thông.
Màu càng rực rỡ càng tốt, như vậy mới thể hiện được khí thế hoàng tộc.
Chỉ là loại lễ vật này cũng không được Khương Mị Vân yêu thích, bởi vì phương tiện giao thông của nàng còn nhiều, rất nhiều, mà lại không thường đi xa nhà, ở trong hoàng thành ra ngoài, đều là cưỡi thú bay hoặc xe, căn bản không dùng đến phi thuyền.
Sau khi thu lại hộp không gian, toàn bộ phi thuyền liền xuất hiện trên bãi đất trống.
Chiếc phi thuyền này lớn hơn nhiều so với chiếc phi thuyền nhỏ của Ninh Phong trước kia, bởi vì có sáu chỗ ngồi.
Ninh Phong đi vòng quanh phi thuyền xem xét mấy vòng, phát hiện con thuyền này mặc dù màu sắc có phần hướng đến nữ tu, nhưng làm vô cùng tinh xảo, không hề thua kém chút nào so với phi thuyền nhỏ truy tinh của hắn.
"Tốc độ bay của thuyền này như thế nào?"
Là phi thuyền, tốc độ tự nhiên là hạng mục quan trọng nhất, đẹp mà bay không nhanh, còn không bằng cưỡi thú sủng.
Khương Mị Vân lắc đầu.
Tình hình phi thuyền này, nàng căn bản không rõ.
“Thôi, trước cứ thu lại đã.”
Ninh Phong bảo nàng thu phi thuyền vào trong túi trữ vật, sau đó liền bay về hang động.
Một đêm này, Ninh Phong một mình lên đỉnh núi, trắng đêm chưa về.
Hai quỷ rất đỗi kinh ngạc.
Bởi vì đã nhiều năm như vậy, Ninh Phong rất ít khi lên núi.
Cho dù có đi, cũng chắc chắn trước khi trời sáng liền trở về hang động, nhưng hôm nay đã qua buổi trưa, hắn lại còn chưa trở về.
Đến chập tối, Ninh Phong mới người nhẹ nhàng về hang động.
Nhìn sắc mặt hắn hồng hào.
"Các ngươi đến rồi à."
Hai quỷ vội vàng tiến lên trước.
Ninh Phong lấy ra một thẻ bài, đưa cho Cơ Di.
"Đây là lệnh bài Trưởng lão Thanh Đao Tông, sau khi trời sáng ngày mai, ngươi liền đến trước sơn môn đưa tấm bài này, tự nhiên sẽ có người đưa ngươi nhập tông, chỗ ở của ngươi ta đã sắp xếp ổn thỏa."
“Mỗi ngày sẽ có người đưa đồ ăn đến sân của ngươi, nhưng ngươi không được tùy tiện ra khỏi nơi đó.”
Ninh Phong lại lấy ra một bình nhỏ, đưa cho Cơ Di.
"Đây là mười viên Ngưng Quỷ Đan, đủ cho ngươi dùng trong ba năm, nhớ kỹ phải duy trì thân thể của người bình thường, đừng để người khác phát hiện ra ngươi là quỷ dị."
Cơ Di tiếp nhận lệnh bài và đan hoàn.
Kinh ngạc hỏi: “Chủ nhân định để ta ở lại trên núi bảo vệ bọn họ?”
Nàng đã đoán được, Ninh Phong có thể muốn đi ra ngoài.
Bất quá nàng vẫn còn chút không chắc: “Chỉ có một mình ta ở lại sao?”
Nàng cũng phát hiện, lệnh bài chỉ có một cái.
Vậy có nghĩa là, chỉ có một mình nàng ở lại, mà Khương Mị Vân có lẽ là đi cùng Ninh Phong ra ngoài.
Ninh Phong khẽ gật đầu: "Đúng vậy."
Sau đó sắc mặt hắn trở nên lạnh lùng, giọng nói cũng tăng thêm chút nghiêm nghị.
"Ngươi phải hết sức xem trọng Thanh Khâu Sơn, nếu như có bất kỳ sơ suất nào, đợi ta trở về, ngươi nhất định sẽ hồn bay phách tán!"
Cơ Di hiện tại đã khôi phục đến đỉnh cao chiến lực khi còn sống.
Kim Đan một tầng.
Đủ để thay mình, trấn giữ Thanh Khâu Sơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận