Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 784: Dị giới du lịch một ngày

“Tỉnh dậy, mau tỉnh lại!” Ninh Phong tỉnh giấc.
Hắn bị người đánh thức.
Còn chưa mở mắt, Ninh Phong đã cảm thấy đầu đau nhói.
Cố nén cơn đau mở mắt ra, đập vào mắt hắn là khuôn mặt xinh đẹp có chút tái nhợt của Đường Âm Như.
“Ngươi cuối cùng cũng tỉnh.” Đường Âm Như thở phào nhẹ nhõm, trong mắt lộ vẻ vui mừng.
Nhưng nàng cũng có chút khó hiểu.
“Ta tỉnh cả nửa canh giờ rồi, ngươi là Kim Đan kỳ mà thể chất sao còn kém hơn ta……” Ninh Phong cạn lời: “……” Hắn vừa nãy tế ra hồi quang phù, kéo Đường Âm Như trốn vào hư không, liền cảm giác được xung quanh có một luồng sức mạnh cường đại bao lấy hai người bọn họ.
Loại sức mạnh đó giống như tảng đá nặng ngàn cân ép lên người.
Cho dù là tu sĩ Kim Đan cũng khó lòng chống đỡ, ngay cả hắn cũng cảm thấy tứ chi như bị xoắn nát.
Lúc đó Ninh Phong lo Đường Âm Như không chịu nổi áp lực này mà bị thương, nên đã vận linh lực che chở thân thể nàng, thay nàng chống lại áp lực.
Vì vậy lúc mất đi ý thức, hắn đã cảm thấy linh lực khó chống, đây có lẽ là nguyên nhân hắn tỉnh lại muộn hơn.
“Vừa nãy ngươi dùng loại phù lục gì vậy?” Thấy Ninh Phong không sao, Đường Âm Như vội hỏi: “Ngươi mau xem đi, đây rốt cuộc là chỗ nào?” Nói xong nàng đỡ Ninh Phong ngồi dậy.
Ninh Phong nhìn xung quanh, lập tức trợn mắt há hốc mồm.
Lúc này là giữa trưa, giữa ban ngày, chỉ thấy những tòa nhà cao tầng san sát nhau ở phía xa.
Những công trình kiến trúc bằng thép và bê tông sừng sững mọc lên từ mặt đất, cao vút tận mây xanh.
Đây là mơ sao?
Ninh Phong vội dụi mắt, rồi lại nhìn kỹ lần nữa.
Vài hơi thở trôi qua, Ninh Phong cuối cùng cũng xác nhận, mình không bị hoa mắt.
Những tòa kiến trúc trước mặt.
Chính là nhà cao tầng giống như ở kiếp trước!
Chuyện này là thế nào? Lẽ nào lại xuyên về rồi?
“Cái này……” Ninh Phong vội vàng đứng lên, quan sát xung quanh, phát hiện hai người thế mà đang ở trên một cái sân thượng lớn.
Quanh sân thượng có một vòng hàng rào sắt, hai chỗ còn có những thanh nhọn nhô ra.
Cột thu lôi?
“Cẩn thận một chút! Bên kia là vách núi.” Thấy Ninh Phong đi về phía hàng rào, Đường Âm Như vội vàng đuổi theo nhắc nhở.
Nàng đã xem xét hàng rào bên ngoài, tất cả đều là khoảng không!
Đợi Ninh Phong ra tới bên ngoài hàng rào xem xét, mới hiểu ra, thì ra cái sân thượng này là nóc của một tòa nhà.
Đoán chừng theo độ cao thì tòa cao ốc này phải có hơn ba mươi tầng.
Nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy trên đường xe cộ qua lại như những con bọ nhỏ li ti.
Trong lòng Ninh Phong âm thầm kinh hãi.
Hắn đã đoán ra được, đây là do hồi quang phù tạo ra.
Phần ghi chú về hồi quang phù có nói chỉ giới hạn bên ngoài Thiên Chi, hóa ra lại là Địa Cầu kiếp trước của mình!
Hắn tiếp tục ngẩng đầu nhìn những tòa kiến trúc xung quanh.
Quả nhiên, rất nhanh ở phía bắc mấy dặm, tìm được một công trình kiến trúc quen thuộc có tính biểu tượng.
Thành phố này, cư nhiên chính là thành phố mà kiếp trước hắn đang ở —— Quế thành!
“Núi ở đây kỳ lạ thật, đều vuông vắn cả.” Đường Âm Như giải thích.
Theo nàng thấy, hai người hiện giờ đang ở trên đỉnh một ngọn núi, ngọn núi này cũng không khác gì Thanh Khâu sơn, hàng rào bên ngoài chính là vách núi.
Còn những khối vuông cao thấp ở xung quanh kia, chắc là những ngọn núi khác.
“Đây không phải núi, đây gọi là nhà.” Ninh Phong đáp lời.
“Nhà lầu?” Đường Âm Như nghe vậy khẽ giật mình, trong mắt lại lộ ra một tia nghi ngờ, nàng thì thầm: “Trên đời lại có lầu các cao như vậy sao?” Lầu các trong Tu Tiên giới hiếm khi vượt quá sáu tầng.
Không phải vì những thợ thủ công trong Tu Tiên giới không có khả năng xây dựng lầu các cao tầng, mà là vì diện tích của Thiên Nguyên Đại Lục quá lớn, căn bản không thiếu đất, không cần phải xây cao như vậy.
Vả lại lầu các trong Tu Tiên giới phần lớn không có cầu thang, bởi vì tu tiên giả dùng khinh thân thuật cũng có thể dễ dàng lên xuống vài tầng.
Nhưng nếu tầng lầu quá cao thì lại có chút bất tiện.
Đột đột đột!
Lúc này, từ trên không đột nhiên truyền đến một tiếng động.
Hai người vội ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là một chiếc máy bay trực thăng màu trắng, đang bay tới gần phía hai người.
Máy bay trực thăng liên tục giảm tốc hạ xuống, có vẻ như đang hướng phía hai người mà đến.
Ninh Phong vừa rồi đã thấy trên nóc của tòa cao ốc này có một chữ H lớn.
Rõ ràng nơi đây là một bãi đáp trực thăng.
“Không lẽ là kiếm tu đuổi theo tới?” Đường Âm Như phản ứng rất nhanh, nàng lập tức kéo Ninh Phong, nhảy ra khỏi lan can!
Hai người rơi thẳng xuống dưới!
Nhưng chỉ một giây sau, Đường Âm Như phát hiện linh khí ở đây tương đối loãng, khiến khinh thân thuật của nàng có chút khó thi triển.
“Du lịch tiên tung!” Ninh Phong không chút hoảng loạn, vận linh lực thi triển du lịch tiên tung, kéo Đường Âm Như sang một bên.
Ở nơi linh khí không đủ, nhiều pháp thuật cao giai rất khó thi triển, dù cố cũng không hiệu quả, vì vậy Ninh Phong đã chọn thi triển du lịch tiên tung.
Đây là pháp thuật mà hắn luyện lúc Luyện Khí kỳ.
Đối phó với tình huống hiện tại là rất thích hợp.
“Vừa nãy là loại phi thuyền cũ kỹ sao?” Giữa không trung, Đường Âm Như ôm chặt Ninh Phong hỏi.
Ninh Phong thi triển được khinh thân thuật, tốc độ rơi xuống cũng chậm lại, giúp nàng an tâm hơn, nàng lại ngẩng đầu nhìn chiếc phi thuyền kỳ quái trên không.
“Đây không phải phi thuyền, đây là máy bay trực thăng.” Ninh Phong cười nói: “Nhưng nàng nói nó là phi thuyền cũng không sai, cũng giống nhau cả thôi.” Máy bay trực thăng?
Đường Âm Như cau mày: “Đây rốt cuộc là chỗ nào? Vì sao lại có phi thuyền cũ kỹ như vậy?” Nàng chưa từng thấy loại phi thuyền này, tốc độ bay chậm đã đành, còn phát ra tiếng ồn lớn.
Điều kỳ quái nhất là trên đầu nó còn có mấy cái cánh quạt đang không ngừng xoay.
Phi thuyền của Tu Tiên giới trừ lúc khởi động ra thì hầu như không có tiếng động gì.
Vì thế, nàng cho rằng đây chắc là một loại phi thuyền cũ kỹ đã bị đào thải.
“Chúng ta xuống dưới rồi nói tiếp.” Ninh Phong nhìn xuống phía dưới.
Phát hiện bên dưới là đường đi, vì vậy nhắm đến một khoảng đất trống trước một cửa hàng ven đường, chậm rãi đáp xuống.
Có lẽ là do giữa trưa.
Trên đường rất đông người.
Họ đột nhiên nhìn thấy hai người mặc đồ cổ trang, từ trên trời chậm rãi đáp xuống, lập tức hào hứng vây quanh.
“Ngọa tào, ban ngày thấy ma?” “Oa, cos tiên khí quá!” “Trời ơi! Hai người bọn họ là dùng dây thừng thả từ trên kia xuống sao?” “Có khi nào họ đang đóng phim không?” “Xì, cửa hàng đang khuyến mại ấy mà.” “……” Nhưng kỳ thực nhiều người không hề kinh ngạc.
Phản ứng đầu tiên của họ là, một nam một nữ này chắc là nhân viên đang quảng bá của cửa hàng.
Bởi vì đằng sau họ có một cửa hàng lớn.
Mấy cửa hàng lớn thường xuyên mời những nhân viên khuyến mãi mặc trang phục kỳ lạ, đứng ở trước cổng để thu hút sự chú ý của khách hàng.
Nhưng giá trị nhan sắc của một nam một nữ này thực sự quá cao!
Chưa từng thấy cửa hàng nào mời được người xinh đẹp thế này làm nhân viên khuyến mãi!
Mà trang phục của bọn họ cũng không hề tầm thường, toát ra vẻ tiên khí ngút trời.
Nói tóm lại, họ rất chuyên nghiệp!
Có người còn để ý, khăn quàng cổ của cô nàng nhân viên khuyến mãi giả trang tiên tử kia.
Chiếc khăn quàng cổ, vậy mà còn phát ra ánh kim quang lấp lánh, giống như có hiệu ứng đặc biệt.
“Trời, bộ này chắc phải tốn bộn tiền!” Họ không biết, chiếc khăn quàng cổ đó chính là pháp khí phòng ngự của Đường Âm Như — Lãm Thần Cẩm.
Thế là nhiều người lập tức giơ điện thoại lên.
Tách, tách.
Họ liên tục chụp hình hai người, sau đó chuẩn bị đăng lên mạng xã hội.
Nhưng những người phản ứng chậm hơn thì chỉ chụp được hai vệt kim quang nhàn nhạt.
Đợi họ ngẩng đầu lên lần nữa, thì thấy hai người đứng trước cửa hàng đã biến mất.
Bởi vì lúc này Ninh Phong đã tế ra Ẩn Thân Phù.
Hắn kéo Đường Âm Như, nhanh chóng lẻn vào trung tâm thương mại.
“Ta dùng tấm bùa kia gọi là hồi quang phù.” Sau khi vào trong trung tâm, Ninh Phong bắt đầu giải thích cho Đường Âm Như về vấn đề của nàng: “Đây là dị giới, tên là Địa Cầu. Kiếm tu kia tuyệt đối không truy được tới đây đâu, nàng yên tâm.” Đường Âm Như trầm mặc hồi lâu, không nói gì.
Nàng đã tin lời Ninh Phong nói.
Nơi này có lẽ thật sự là dị giới.
Bởi vì nàng phát hiện, nơi này không phải là một ngọn núi mà thực sự là một tòa lầu các.
Bên trong lầu các không những người đông nghịt, mà còn rất náo nhiệt.
Xung quanh thì đèn đuốc sáng trưng, vàng son lộng lẫy.
Trang phục của mỗi người ở đây đều rất cổ quái, hoàn toàn khác biệt so với Tu Tiên giới.
Kiểu tóc của họ cũng rất lạ.
Khung cảnh xung quanh cũng quá kỳ quái, rất nhiều cửa hàng bán đồ mà Đường Âm Như chưa từng thấy bao giờ.
Trong các cửa hàng, nhiều người cầm trong tay một hộp nhỏ vuông vức, bên trên cái hộp còn phát sáng, tựa hồ có nhiều hình ảnh đang xuất hiện trên đó.
Tất cả những điều mới lạ này khiến Đường Âm Như hoa mắt chóng mặt.
Một lát sau, nàng mới hỏi tiếp:
“Địa Cầu? Vì sao tên của giới này lại kỳ quái như vậy?” Ninh Phong cười nói: “Bởi vì lục địa của giới này là một hình cầu tròn.” “Vì sao chàng lại rõ như vậy?” “Vì đây là quê hương của ta, nàng quên ta đã từng nói với mọi người, ta không phải người Tu Tiên Giới, mà là đến từ Địa Cầu sao.” Ninh Phong nhịn không được nói với Đường Âm Như, hắn nghĩ khi nghe được những lời này chắc nàng sẽ rất kinh ngạc.
Sau đó, Đường Âm Như dường như không nghe thấy lời hắn nói.
Bởi vì ánh mắt nàng đang chăm chú nhìn lên trên.
Nàng đột nhiên phát hiện, giữa lầu các có một bức tường cao vài trượng, trên tường còn có hình người, những người này đang không ngừng di chuyển.
“Đây là loại lưu ảnh thạch nào vậy, vì sao lại rõ đến vậy?” Nhìn cảnh tượng trên không trung, Đường Âm Như không khỏi khen ngợi.
Nàng chưa từng thấy lưu ảnh thạch nào có hình ảnh chân thực như vậy.
“Đây không phải là lưu ảnh thạch, là phim màn hình.” Ninh Phong nhìn theo ánh mắt nàng, hóa ra đó chỉ là một màn hình điện tử lớn.
“Đi thôi, chúng ta đi đổi một bộ quần áo đã rồi nói tiếp.” Không đợi Đường Âm Như kịp phản ứng.
Ninh Phong đã kéo tay nàng.
Đi vào một cửa hàng quần áo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận