Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 785: Đổi thành thỏi vàng ròng

Trong tiệm bán quần áo, toàn là các nhãn hiệu hàng cao cấp. Mặt tiền cửa hàng rất lớn, chỉ có ba cô nhân viên bán hàng, lúc này họ đang ngồi túm tụm trước quầy, ai nấy đều cúi gằm mặt chơi điện thoại. Ninh Phong không nói gì, đi đến khu đồ nam. Anh chọn ngay một chiếc áo jacket và một chiếc quần thể thao. Sau đó, anh cũng chọn cho Đường Âm Như một bộ âu phục ôm dáng. Hai người chọn xong thì vào phòng thử đồ mặc thử, thấy vừa vặn, lúc này mới đi ra.
"Hai vị, các người vào cửa hàng từ lúc nào vậy?" Cô nhân viên bán hàng trong tiệm phát hiện có hai vị khách lạ đứng ở một góc khuất, liền luống cuống, trên mặt đầy vẻ áy náy, vội vàng đứng dậy đón khách. Các cô cho rằng mình đã không chú ý khách vào cửa, nếu để ông chủ đang theo dõi thấy cảnh này thì sẽ trách các cô tiếp đãi không chu đáo.
"Không sao, bọn ta cũng vừa mới vào bằng cửa hông thôi." Ninh Phong cười nói.
Ánh mắt của ba cô nhân viên bán hàng liền đổ dồn vào mặt anh. Một mỹ nam đẹp trai! Dáng người cao lớn, ngũ quan tuấn tú, đường nét rõ ràng. Quá đẹp trai! Nhưng ngay sau đó, ánh mắt của các cô lại chuyển sang hai người họ, trở nên cảnh giác, vì họ thấy trang phục của hai người này rất kỳ quái.
"Chúng tôi là người đến cửa hàng làm chương trình giảm giá, nên mới mặc những bộ Hán phục này..." Ninh Phong hiểu rõ suy nghĩ của các cô, liền giải thích.
"Các người là nhân viên giảm giá?" Một cô nhân viên cao gầy, sắc mặt liền trở nên khó coi. Cô đảo mắt nhìn bộ quần áo trên tay Ninh Phong, thản nhiên nói: "Vị tiên sinh này, cửa hàng của chúng tôi là hàng hiệu đấy! Giá cả không hề rẻ chút nào..."
Ơ? Ninh Phong nghe vậy, nụ cười dần tắt. Đây là ý gì? Chẳng lẽ cho rằng anh không có tiền trả? Thật đúng là... Mắt chó coi thường người khác! Nhưng anh đương nhiên sẽ không so đo với đối phương, dù gì anh cũng là một tu tiên giả, vả lại những năm gần đây, gia tài của Ninh Phong có bao nhiêu Linh Thạch, đến chính anh cũng không biết rõ nữa. Thế là anh thản nhiên nói: "Không sao, cô tính xem hết bao nhiêu tiền mấy món này đi?"
Nhưng cô nhân viên bán hàng kia lại khoanh tay đứng yên. Dường như không nghe thấy Ninh Phong nói chuyện. Mà ánh mắt của cô ta lại đổ dồn vào người Đường Âm Như, nhìn Đường Âm Như từ trên xuống dưới, trong mắt còn lộ vẻ khinh thường. Còn một cô nhân viên bán hàng khác thì mỉm cười, rồi đi đến nhận quần áo từ tay hai người, bắt đầu quét mã tính tiền trước quầy.
"Thưa tiên sinh, tổng cộng là 25.840 tệ." Cô ta ngẩng đầu lên, có chút trêu chọc nhìn Ninh Phong: "Xin hỏi ngài thanh toán bằng tiền mặt hay là quẹt thẻ?" Cô đã để ý thấy cả hai người họ đều không có điện thoại. Mà cô gái kia cũng không có mang theo bất cứ loại túi nào. Cho nên cô ta đoán, có lẽ họ không thích quét mã thanh toán.
"Không vấn đề." Thấy thái độ của cô nhân viên bán hàng này tốt hơn một chút. Ninh Phong theo thói quen móc túi trữ vật, lấy mấy viên trung phẩm Linh Thạch từ bên trong ra, vô thức đưa tới: "Cho cô."
Nhưng cô nhân viên bán hàng nhìn viên Linh Thạch trong tay anh, lập tức ngơ ngác, không đưa tay nhận lấy. "Hỏng rồi." Lúc này Ninh Phong mới nhớ ra, đây là Địa Cầu. Hai trăm năm nay anh mua sắm toàn bằng Linh Thạch, hoàn toàn quen với việc này rồi, anh suýt quên mất tiền tệ ở Địa Cầu hình dáng như thế nào. Linh Thạch, đối phương chắc chắn không nhận rồi?
Sắc mặt của cô nhân viên bán hàng cũng bắt đầu trở nên khó coi. Cô vốn thấy Ninh Phong khá đẹp trai, còn định giúp anh đỡ mất mặt, ai ngờ đối phương lại lấy mấy cục đá ra. Cô cho rằng đối phương cố tình đến trêu đùa cô. Đương nhiên cũng có thể là do người cùng ngành đến gây rối. Cho nên cô không nhịn được quay đầu, nhìn về phía quản lý cửa hàng.
"Đá?" Còn cô nhân viên bán hàng lúc nãy, chính là quản lý cửa hàng. Cô ta nhìn Linh Thạch trong tay Ninh Phong, đầu tiên là khinh thường, nhưng lập tức trên mặt lại tỏ vẻ tức giận. "Vị tiên sinh này, ý của anh là gì? Nếu không mua nổi thì anh có thể đến cửa hàng khác xem, trong trung tâm thương mại này có vài chỗ bán quần áo rẻ hơn đấy." Giọng nói của cô ta đầy mỉa mai: "Anh lại dám mang đá đến lừa chúng tôi sao?"
Ninh Phong đành cười gượng một tiếng, cất Linh Thạch lại vào túi trữ vật, sau đó kéo Đường Âm Như nhanh chóng rời đi. Với tình huống này thì giải thích cũng vô dụng. "Xì, không có tiền cũng chạy tới mua quần áo?" "Mau xem lại camera, tôi nghi hai người bọn họ là kẻ trộm đấy." "Đúng vậy, hai người bọn họ vào cửa hàng từ khi nào? Tôi không hề để ý tới!"
Những lời của ba cô nhân viên bán hàng vang lên rất lớn, không sót một chữ nào lọt vào tai Ninh Phong. Đường Âm Như cũng nghe thấy. Nàng nhíu mày quở trách Ninh Phong: "Anh thật là, mua đồ cũng không hỏi trước, ở dị giới sao dùng Linh Thạch được?"
Ninh Phong lắc đầu: "Không sao, chúng ta đi đổi một ít tiền của thế giới này là được thôi." Tiền của thế giới này? Đường Âm Như vội vàng nói: "Chúng ta mau rời khỏi đây đi, Tiểu Tuệ bây giờ không biết như thế nào rồi?"
Ninh Phong cười nói: "Yên tâm đi, nàng không sao, ta đã cho nàng bùa hộ mệnh, đủ để bảo vệ nàng rồi." "Thế còn Khương Mị Vân thì sao?" "Nàng càng không sao, không cần lo lắng." Bởi vì còn khế ước chủ tớ, Ninh Phong cảm nhận được Khương Mị Vân vẫn chưa chết. Nàng có thể không ngăn được Vương Tả Y, nhưng đối phương muốn giết nàng cũng không dễ dàng gì. "Bây giờ chúng ta chưa thể về được, phải đợi một ngày nữa mới trở về được." Ninh Phong cười nói.
"Vì sao?" Đường Âm Như khó hiểu hỏi.
Ninh Phong vỗ vai nàng, giải thích về tác dụng của về quang phù trong thời gian nhất định cho nàng, rồi nói: "Chúng ta cứ ở đây chơi một ngày đi, coi như là du lịch." Anh cảm thấy Đường Âm Như thật may mắn, có thể từ Tu Tiên Giới xuyên đến Địa Cầu, xác suất này chắc khoảng một phần nghìn tỷ. Anh quyết định, sẽ đưa Đường Âm Như đi tham quan thế giới mà anh đã sống kiếp trước. "Đi thôi, chúng ta đi đến tiệm vàng phía trước kìa!" Ninh Phong chỉ tay về phía trước. Đường Âm Như ngẩng đầu nhìn.
Cô thấy Ninh Phong chỉ vào một cửa hàng lớn phía trước, bên trong rất đông người. Chữ trên biển hiệu, cùng những phường bài ở Tu Tiên Giới cũng gần giống nhau, đều phát ra ánh sáng huyền ảo. Chỉ là biển hiệu ở đây, còn sáng hơn một chút. Mà xung quanh biển hiệu còn có vài tia sáng, liên tục động lên có quy luật. Chữ trên biển hiệu, Đường Âm Như cũng nhận biết được. Cô vừa mới phát hiện ra chữ viết của thế giới này, với chữ ở Tu Tiên Giới không khác nhau là bao, dù nét bút có tăng giảm một chút, nhưng liếc qua một cái là biết ngay chữ gì.
"Cửa hàng trang sức Ngũ Phúc?" Hai người bước vào trong tiệm, lập tức thu hút không ít ánh mắt. Thực ra, từ khi hai người họ xuất hiện ở cửa hàng quần áo, thì đã có rất nhiều người hiếu kỳ đổ xô lại xem. "Hai vị, có gì tôi có thể giúp được không?" Cô nhân viên bán hàng trang sức với nụ cười chân thành, thấy có hai vị khách bước vào liền vội vàng tiến lên tư vấn. Thái độ này rõ ràng tốt hơn nhiều so với ba cô nhân viên bán hàng quần áo lúc nãy. Ninh Phong không dài dòng, hỏi: "Ở đây các cô có thu mua vàng không?"
Cô nhân viên nhẹ gật đầu: "Chúng tôi có thu mua trang sức vàng, thưa tiên sinh, đây là giá thu mua vàng hôm nay của chúng tôi." Cô ta chỉ tay vào một tấm bảng hiệu phía bên phải của tiệm. "Ba trăm chín mươi tệ một gram."
Ninh Phong liếc nhìn, liền thấy giá thu mua vàng hôm nay. Anh không quen thuộc lắm với giá thị trường của vàng, nhưng anh biết giá cả của vàng trên thị trường rất rõ ràng. Cửa hàng vàng lớn thế này, chắc chắn không đến mức bán giá lung tung. Ninh Phong trực tiếp lật tay một cái, lấy ra hai thỏi vàng ròng từ trong túi trữ vật đưa cho cô ta. Năm đó khi đi phàm tục, lúc trao đổi Linh Thạch ở Tiên Phàm thông đạo, Ninh Phong đã đổi không ít vàng thỏi bạc ròng. Bây giờ trong túi trữ vật của anh vẫn còn rất nhiều vàng bạc.
"Hai vị xin mời đi theo tôi." Cô nhân viên sững sờ khi nhận hai thỏi vàng từ tay Ninh Phong. Cô có thể cảm nhận được trọng lượng của loại vàng này, ít nhất cũng phải khoảng mười lạng một thỏi! Một lạng là 50 gram, mười lạng là 500 gram. Hai thỏi vàng ròng là một ký. Cô dẫn Ninh Phong đi đến góc tây bắc của cửa hàng, rất nhanh một nhân viên kiểm định kim sức trong tiệm liền tiến hành phân rõ cẩn thận hai thỏi vàng ròng này.
"Độ tinh khiết cao thế này sao? Thật hiếm thấy." Nhân viên kiểm định sau khi đo một lúc thì tỏ vẻ có chút kinh ngạc. Thực tế cô ta chưa từng nhìn thấy vàng có độ tinh khiết cao đến thế. "Thưa tiên sinh, hai thỏi vàng ròng này của ngài có độ tinh khiết rất cao, dựa theo giá thị trường hôm nay, giá thu mua có thể lên đến bốn triệu tệ." Sau khi nhân viên kiểm định nói thầm với quản lý cửa hàng mấy tiếng.
Quản lý cửa hàng liền báo giá: "Ngài có hài lòng không?" Trong mắt bà ta có chút bất an, vì độ tinh khiết của hai thỏi vàng ròng của Ninh Phong rất cao, giá thu mua lẽ ra phải cao hơn một chút. Nhưng làm ăn thường ngày như vậy, bà ta đành đưa ra giá trước, nếu đối phương không đồng ý thì sẽ tiếp tục từ từ cò kè, nói chuyện đến khi vừa lòng mới thôi. Không ngờ Ninh Phong trực tiếp khoát tay: "Được, bốn triệu thì bốn triệu."
Vàng bạc cũng chỉ có tác dụng ở phàm tục, còn ở Tu Tiên Giới thì gần như là cặn bã. Những thỏi vàng này đã nằm trong túi trữ vật của anh nhiều năm rồi. Vả lại trong túi trữ vật của anh đâu chỉ có hai thỏi vàng này. Chi bằng đổi ra tiền mà tiêu xài ở Địa Cầu thì hơn. Dù sao ở đây anh cũng chỉ có một ngày thôi. Ninh Phong định sẽ mang Đường Âm Như đi, tận hưởng phong tình của dị giới, không có tiền thì hưởng thụ thế nào?
Đây là một nơi không có tiền thì nửa bước khó đi. Ăn cơm, xem phim, mua quần áo, cái nào cũng cần tiền? Vả lại kiếp trước Ninh Phong sống có thể nói là cực kỳ nghèo túng thất vọng. Bây giờ khó có dịp quay lại. Anh muốn bù đắp cho bản thân thật nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận