Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 116: Hai mươi đầu cái yếm

Chương 116: Hai mươi cái yếm Về phần bí tịch phù lục trung cấp mà Diệp gia cung cấp, càng không cần phải nói nhiều, đây là tài nguyên trân quý mà vô số phù sư cấp thấp tha thiết mơ ước. Với tài nguyên như vậy, ngay cả rất nhiều phù sư trung giai, cũng khó mà có được. Linh Thạch thì dễ kiếm, nhưng tài nguyên lại khó có được.
Đương nhiên, tài nguyên của Diệp gia không phải cho không, Ninh Phong cần phải đánh đổi một vài thứ. Để báo đáp lại, hắn cần phải nộp một số phù lục cho Diệp gia. Mặt khác, nếu Ninh Phong nguyện ý nộp càng nhiều phù lục, có thể được miễn nhiệm vụ ngoại phái. Điểm này, dường như là Diệp gia đo ni đóng giày cho Ninh Phong, không cần phải đi trấn giữ cửa hàng, cũng không cần tham gia các nhiệm vụ có tính nguy hiểm khác. Cứ như vậy, phương diện an toàn đã được đảm bảo. Những đãi ngộ này của Diệp gia, trên bản chất cũng không khác Lâm gia là bao, chỉ là nâng mức đãi ngộ lên cao hơn mà thôi.
“Ninh đạo hữu, thực ra ngươi không cần vội vàng quyết định, vẫn còn nhiều thời gian, có thể từ từ cân nhắc.”
“Dù sao cũng là hàng xóm một trận, bất luận cuối cùng ngươi quyết định như thế nào, Diệp gia đều sẽ tôn trọng lựa chọn của ngươi.”
Diệp Chí Văn lúc sắp đi, cố ý giải thích lập trường của Diệp gia. Mời chào không thành, cũng sẽ không trở mặt, Diệp gia có cách hành xử như vậy. Việc Diệp gia có thể tránh thoát khỏi vòng xoáy tranh đấu giữa các thế lực, yên ổn mà sống ở thành Phượng Dao mấy chục năm qua. Tất cả nhờ vào cái gì? Đơn giản chính là tầm nhìn. Có thể kết giao thì cố gắng kết giao, không dễ dàng chủ động đắc tội với người khác.
Đưa tiễn Diệp Chí Văn, Ninh Phong một mình ngồi trước bàn, ăn thịt hồ ly. Hắn cẩn thận nghiền ngẫm những lời Diệp Chí Văn vừa nói. Diệp gia mời hắn làm Khách khanh, phần nhiều là muốn đầu tư trước vào hắn, cuối cùng chiêu mộ hắn làm việc cho Diệp gia. Trận chiến tối qua ở Trường Sinh Hạng, tiềm lực mà Ninh Phong thể hiện ra ngoài có phần chói mắt. Đao pháp có thể vượt cấp giết người, phù lục thì có thể công lẫn thủ. Những điều này, đều đã rơi vào mắt của các cao tầng Diệp gia.
Thực lực cũng giống như tài phú, khi để lộ ra trước mắt mọi người, thì cũng chẳng phải là chuyện tốt lành gì. Giống như người mang dị bảo, lúc nào cũng bị người khác dòm ngó. Bây giờ bên trong thành đang là một vùng nước đục, Ninh Phong đoán chừng Diệp gia muốn nhân cơ hội này quật khởi, tiến thêm một bước khuếch trương thực lực. Mà khuếch trương, cuối cùng không thể không đi đến cướp đoạt và giết chóc. Nếu gia nhập Diệp gia, sau này rất có thể bị động cuốn vào vòng đối đầu giữa các thế lực.
“Thôi, đến lúc đó xem tin tức bên Ngô Châu như thế nào rồi tính.”
Sự dụ hoặc của bí tịch phù lục trung cấp, đích xác là khiến người ta khó mà kháng cự. Nhưng việc ăn nhờ ở đậu, trước sau vẫn không phải là điều mà Ninh Phong mong muốn. Trước đó Ninh Phong cũng đã đi tìm Ngô Châu, để nàng giúp lưu ý tin tức về bí tịch phù lục. Nếu Ngô Châu có thể tìm được bí tịch phù lục trung cấp, Ninh Phong sẽ không cần phải ỷ lại vào Diệp gia, vậy thì không còn gì tốt hơn. Lời mời của Diệp gia, tạm thời gác lại một bên.
“công tử! Thịt đã nướng chín rồi, thế nào ạ?”
Tần Tuyết lại bưng lên hơn mười xâu thịt hồ ly, bày ra trước mặt Ninh Phong, vẻ mặt có chút thấp thỏm. Ninh Phong quay đầu nhìn lại, mới phát hiện bên cạnh bếp nướng, thế mà chất đầy thịt xiên. Nhìn sơ qua, cũng phải gần hai trăm xâu, cho dù là mở quán đồ nướng, chỉ sợ một đêm cũng chẳng bán hết nhiều như vậy. Ninh Phong không khỏi nhíu mày nói: “Ba người ăn được bao nhiêu, trong lòng các ngươi không có chút ý niệm nào sao? Vì sao nướng nhiều như vậy?”
Tần Tuyết cười khổ nói: “Vừa nướng vừa nướng, thì quên mất…… Nhiều thịt như vậy, phải làm sao bây giờ?”
Hai nàng lần đầu nướng thịt, cảm thấy cách nấu nướng này rất thú vị. Các nàng một người xiên thịt, một người lật nướng, thay phiên nhau làm, chơi đến quên cả trời đất. Hai người vừa nướng, vừa ăn, rồi lại trò chuyện, thoáng một cái đã quên mất số lượng, đợi đến lúc ăn no, mới phát hiện ra đã nướng ra nhiều thịt xiên như vậy.
Ninh Phong nhìn đống thịt xiên này, rơi vào trầm tư. Qua phản ứng của Diệp Chí Văn, có thể biết người ở giới này rất có khả năng chưa từng ăn các món đồ nướng. Nếu là thời bình, để hai nàng ra đầu ngõ mở quán đồ nướng, có lẽ ngày kế cũng thật có thể kiếm không ít Linh Thạch. Bất quá bây giờ thì thôi. Ninh Phong trầm ngâm một hồi rồi nói “Giữ lại một chút làm bữa tối, số còn lại đem đưa cho Đường tiên tử sát vách đi.”
“À…… Đúng rồi, đưa cho Tô gia chủ một ít nữa đi.”
Ninh Phong nghĩ đến dù sao cũng không ăn hết, dứt khoát đem tặng cho người quen. Thịt tươi sống loại để trong túi trữ vật có thể bảo quản một thời gian, nhưng nếu là thực phẩm chín, cho vào túi trữ vật hương vị thay đổi quá nhiều, ăn vào lại thấy tiếc, không bằng đem tặng cho người quen.
“Tốt, vậy chúng ta đem đi.”
Tần Tuyết và Diệp Oánh thu dọn xong hơn trăm xâu thịt nướng, rồi đi ra khỏi viện. Ban ngày, bên ngoài ngõ nhỏ có đội tuần tra, đường đi cũng không xa, Ninh Phong cũng không lo lắng an toàn cho hai nàng.
Một mình ngồi trước bàn, lại ăn thêm vài xâu thịt hồ ly, Ninh Phong cũng thấy ngán, bèn đứng dậy vào phòng. Tay khẽ chụp, lấy ra năm chiếc túi trữ vật. Túi trữ vật màu hồng phấn, kiểu dáng, kích thước, hoa văn đều giống nhau. Đều là của đám nữ đệ tử Lữ Đào. Ninh Phong mặt không biểu tình, từng cái một dùng thần thức tìm kiếm. Với tu vi Luyện Khí giai đoạn đầu mà đã có thể vào thành bái sư học ngự thú thuật, thì đám nữ tu này chắc chắn không phải là người nghèo khó.
Linh Thạch, tổng cộng một trăm năm mươi lăm khối. Cái yếm, hai mươi sáu cái. Kiểu đạo bào nữ, năm mươi hai chiếc. Bí tịch, hai quyển. Một quyển « Thuần thú nhập môn tâm đắc » một quyển « Thú sủng thường thức đại toàn ». Năm cái túi trữ vật bên trong, chỉ có những vật này. Năm nữ tu, chỉ có ba thanh pháp khí. Đều là roi thú, bất quá so với cây roi của Lữ Đào còn kém hơn quá nhiều, phẩm chất bên trên cũng chỉ hơn Phàm khí một chút.
Lật giở hai quyển bí tịch, Ninh Phong đọc qua một lượt. Trong quyển « Thú sủng thường thức đại toàn », ghi chép rất tỉ mỉ các giống thú đang tồn tại ở thế giới này. Tên, tập tính, cấp bậc, đều giải thích tương đối rõ ràng. Ninh Phong vừa đọc vừa gật đầu, sách này đối với hắn không có tác dụng lớn lắm, nhưng lúc rảnh rỗi có thể xem. Hiểu thêm một chút về yêu thú, cũng không phải là chuyện xấu.
Mà quyển « Thuần thú nhập môn tâm đắc » lại khiến Ninh Phong có chút kinh ngạc. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì đây chắc hẳn thuộc về ngự thú thuật tương đối khó có được, mặc dù chỉ là cơ sở, nhưng ở bên ngoài căn bản không thể mua được. Nếu không đám nữ tu này cũng không cần thiết phải chuyên môn bái Lữ Đào để học ngự thú thuật. Ninh Phong đọc kỹ một lượt, phát hiện giai đoạn đầu của ngự thú, toàn bộ dựa vào việc người và sủng vật giao tiếp chung sống với nhau, ở giai đoạn này không cần linh lực cũng có thể thực hiện được.
Kỳ thực trong túi trữ vật của hắn còn có một quyển « Ngự thú chỉ nam » mà mấy hôm trước lấy được từ trong túi trữ vật của đám cướp tu ở đầu ngõ. Bất quá quyển sách đó chủ yếu là giảng giải làm thế nào để điều khiển thú sủng hành vi, mà Ninh Phong trước mắt ngay cả thú sủng còn chưa có, nên căn bản là không thèm đọc quyển sách đó. Từ trước đến nay Ninh Phong cũng không có hứng thú lắm đối với sủng vật. Cảm thấy không cần phải chuyên môn nghiên cứu về việc này, nên tạm thời cũng không cân nhắc chuyện mua thú sủng. Vì vậy, lật sơ một lượt, liền không tiếp tục xem.
Để Linh Thạch và pháp khí vào trong túi trữ vật của mình, Ninh Phong liền đem những cái yếm cùng đạo bào của đám nữ tu kia, toàn bộ cuộn lại, mang ra ngoài viện.
“công tử, chúng ta trở về rồi!”
Hai nữ mặt mày tươi rói, xem ra vô cùng cao hứng. Ninh Phong chỉ cần nhìn sắc mặt của hai nàng cũng biết, chắc là sau khi đưa thịt nướng đi, Tô Nhã Cầm và Đường Âm Như hẳn đã cho hai nàng một chút lợi lộc. Đại khái cũng giống như phí chạy vặt mà thôi. Hắn cũng không thèm để ý, ném những cái yếm và đạo bào kia lên mặt bàn, lại thả xuống quyển « Thuần thú nhập môn tâm đắc ».
Sau đó chỉ vào đống đồ vật đó, nói với hai nữ: “Mấy thứ y phục này, các ngươi xem rồi xử lý đi, quyển sách này các ngươi có thể đọc thử xem, nếu như học được thì cứ gắng học, nếu không muốn học thì cũng đừng để sách của ta bị mất đấy!”
“Vâng! công tử.”
Hai nữ thấy trên bàn nhiều đồ như vậy, đều là cho mình, vẻ vui mừng càng tăng thêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận