Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 796: Đạp Long nhập thánh tiêu

Chương 796: Đạp Long nhập Thánh Tiêu
Lại qua chừng mười năm.
Một ngày này lúc ăn cơm, Ninh Phong lấy ra một bình linh tửu, đưa cho Tiểu Bạch:
“Ta dự định đi Trung Vực định cư, ngươi nếu muốn đi, liền thu dọn một chút đồ đạc, sáng sớm ngày mai liền lên đường.”
“Nếu không muốn đi, ngươi ở lại chỗ này tu luyện cũng được.”
Tiểu Bạch một mặt mờ mịt: “Vì sao phải đi Trung Vực? Nơi này không tốt sao?”
Ninh Phong lắc đầu trả lời: “Linh khí ở Đông Vực khan hiếm, tiến độ tu luyện có chút chậm.”
Thật ra hắn đã sớm muốn rời khỏi Thanh Khâu sơn, đi Trung Vực những nơi linh khí dồi dào để tu luyện.
Người nhà lần lượt qua đời, Ninh Phong bây giờ cô độc một mình, ở lại Thanh Khâu sơn không có ý nghĩa gì.
Hắn kiên trì ở đây ẩn cư lâu như vậy.
Thật ra vẫn là muốn chờ đợi Khương Mị Vân.
Khương Mị Vân chiến lực không thấp, lại giỏi cả văn lẫn võ, bao nhiêu năm qua giúp hắn xử lý không ít việc vặt, có thể nói là trợ thủ đắc lực, nếu có nàng ở bên cạnh hỗ trợ, đối mặt với các loại nguy cơ Ninh Phong trong lòng sẽ càng vững tin hơn.
Trong khế ước tinh thần của Ninh Phong, ràng buộc của Khương Mị Vân, từ đầu đến cuối tồn tại như có như không.
Điều này cho thấy, nàng vẫn chưa hồn phi phách tán.
Ninh Phong tin tưởng, nếu Khương Mị Vân còn sống, chắc chắn sẽ về Thanh Khâu sơn tìm kiếm dấu vết của hắn.
Nhưng đã ở Thanh Khâu sơn chờ đợi mấy chục năm.
Thế mà nàng chưa từng quay trở lại một lần.
Cho nên, đã đến lúc phải rời đi.
“Ta cũng đi.”
Tròng mắt của Tiểu Bạch nhanh chóng đảo quanh, nó chỉ do dự vài hơi, liền nhanh chóng đưa ra quyết định.
Để nó một mình ở lại Thanh Khâu sơn, điều đó là không thể nào.
Những nơi có linh khí nồng đậm ở Trung Vực, nó đã sớm quen rồi, năm đó cùng Ninh Triệu đi Trường Bích Tông trấn giữ, rõ ràng cảnh giới của Ninh Triệu tăng lên rất nhanh.
Tuy rằng ở Thanh Khâu sơn tự tại, nhưng thật ra không có lợi cho tu hành.
Chỉ khi đến những nơi linh khí dồi dào, tài nguyên phong phú, mới có thể nhanh chóng rút ngắn sự khác biệt thực lực với cừu gia.
“Vậy ngày mai sáng sớm xuất phát.”
Hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng.
Tiểu Bạch đã sớm đến trước viện chờ đợi.
Đợi đến khi Ninh Phong ra khỏi viện, nó lập tức cất mình lên không, chớp mắt khôi phục hình rồng.
Ninh Phong ngẩng đầu nhìn Tiểu Bạch, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc.
Lần trước hắn nhìn thấy nguyên hình của Tiểu Bạch đã là mấy trăm năm trước.
Bây giờ đối phương khôi phục nguyên hình, Ninh Phong không ngờ sau khi nó trưởng thành, hình thể lại lớn đến như vậy!
Thân rồng của Tiểu Bạch bây giờ vô cùng tráng kiện, gần hai mươi trượng chiều dài, trên thân vảy rồng đen như mực, như từng mảnh từng mảnh khôi giáp, trông vô cùng cứng rắn.
Đầu rồng của nó ngửa lên, vẻ mặt dữ tợn, cực kỳ uy vũ bá khí, bốn móng vuốt lớn lại ánh lên vẻ lạnh lẽo trong ánh nắng sớm.
“Mau lên đây đi.”
Tiểu Bạch phát hiện Ninh Phong đang đứng ngẩn người nhìn mình, liền thúc giục nói.
Đi lên?
Ninh Phong khẽ giật mình: “Ngươi là muốn để ta cưỡi ngươi, đi Trung Vực?”
Tiểu Bạch nói: “Đúng vậy! Không thì đi như thế nào?”
Ninh Phong trầm ngâm nói: “Như vậy cũng tốt.”
Hắn khinh thân nhảy lên, vững vàng ngồi trên lưng Tiểu Bạch.
Sưu!
Lập tức rồng bay lên mây, như một đạo tia chớp màu đen, cấp tốc lao về phía bắc!
Nghe tiếng gió rít bên tai, Ninh Phong không khỏi tán thưởng, đây là lần đầu tiên hắn cưỡi giao long, không ngờ rằng cảnh giới Tiểu Bạch không cao, nhưng tốc độ bay dường như còn nhanh hơn cả phi thuyền nhỏ.
“À, cái tên oa oa kia cũng chết rồi, năm đó nó vì bảo vệ đệ tử Trường Bích Tông, đã bị trưởng lão Tiên Vũ Tông tại chỗ giết chết.”
Bay lên không trung.
Tiểu Bạch đột nhiên nhớ tới thú sủng của Ninh Phong, liền kể lại chuyện của oa oa cho Ninh Phong, đối với nó mà nói, những chuyện cũ năm xưa, đều là chuyện từ hai trăm năm trước.
Ninh Phong nghe vậy không nói gì.
Hắn đã sớm cảm nhận được sự ràng buộc trong khế ước tinh thần với oa oa đã biến mất.
Không chỉ riêng oa oa, cạc cạc cũng vậy.
Hai con trời u tước, đều đã chết.
Đây cũng là lý do khiến Ninh Phong kết luận Quan Tuệ đã chết.
Bởi vì cạc cạc ở ngay bên cạnh Quan Tuệ, ngay cả nó cũng chết, thì Quan Tuệ hơn phân nửa đã qua đời.
Thọ Nguyên của thú sủng Ngũ giai, ít nhất cũng sáu bảy trăm năm.
Nếu không phải do ngoài ý muốn, sao có thể sớm vong mạng như vậy?
Đường sá đến Trung Vực xa xôi.
Từ lúc bình minh bay cho đến đêm.
Tốc độ bay của Tiểu Bạch không chỉ nhanh, mà sự bền bỉ cũng khiến Ninh Phong kinh ngạc.
Nó gần như không hề dừng lại nửa đường.
Bay liền tám ngày, mới đến nội địa Trung Vực.
“Chúng ta liền dừng chân ở nơi này đi.”
Khi đi qua Thánh Tiêu thành, Ninh Phong liền nói.
Thánh Tiêu thành, cách Hoàng thành 4200 dặm, là tiên thành gần Hoàng thành nhất.
“Vì sao chúng ta không đến Hoàng thành hoặc Chung Hải sơn?”
Tiểu Bạch có chút không hiểu, nó cứ nghĩ mục đích chuyến đi này của Ninh Phong là Hoàng thành, nó đã từng đến Hoàng thành rồi, bên trong thành rất náo nhiệt.
Ăn chơi đều tốt hơn rất nhiều so với những tiên thành khác!
Ninh Phong lắc đầu nói: “Chúng ta đến đây tu luyện, không phải đến chơi, thành này không chỉ có linh khí dồi dào, mà tương đối yên tĩnh hơn rất nhiều.”
Hắn không muốn đến gần Hoàng thành.
Trung Vực quỷ dị ít xâm nhập, ở đây đã đủ an toàn.
Hơn nữa nguồn linh mạch của Thánh Tiêu thành là thất giai, về mức độ linh khí dồi dào, cũng không hề thua kém Hoàng thành quá nhiều.
Rất nhiều tu sĩ tìm phúc địa để tu luyện, đều nhắm vào Hoàng thành hoặc Chung Hải sơn, mà bỏ qua tiên thành này.
Điều này khiến cho Thánh Tiêu thành so với những tiên thành xung quanh, có phần yên tĩnh hơn.
Tuy nhiên, ấn tượng của Ninh Phong về thành này, đều đến từ con đường tình báo của Thanh Đao Tông.
Năm đó, đội tình báo cũng có cứ điểm ở Thánh Tiêu thành.
“Vào thành xem sao đã, nếu không thích hợp chúng ta lại đổi chỗ.”
Ninh Phong cũng không biết mấy trăm năm trôi qua, Thánh Tiêu thành có còn giống như trước kia hay không, liền nói với Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch gật đầu, trực tiếp hóa hình trên không.
Lần này nó lại hóa thành một nữ tu trung niên, điều này khiến Ninh Phong không khỏi ném cho nó một ánh mắt tán thưởng.
Tiểu Bạch hiểu chuyện, biết khiêm tốn làm việc.
Nữ tu xinh đẹp như hoa, đi đến đâu cũng sẽ thu hút sự chú ý của người khác, thêm nhiều bất tiện.
“Ngươi là giống cái à?”
Ninh Phong một bên lấy pháp kiếm ra ngự đi, một bên thuận miệng hỏi một câu.
Thật ra hắn đã sớm biết đối phương là mẫu long, chỉ là chưa bao giờ chính thức hỏi thẳng trước mặt.
Nhưng Tiểu Bạch những năm này ở Thanh Khâu sơn, có khi cũng sẽ hỏi xin Linh Thạch của hắn, chạy đến các đạo trường song tu trong thành để hưởng lạc.
Điều này khiến Ninh Phong rất khó hiểu.
Một con mẫu giao long, tại sao lại vui vẻ mà không biết mệt như vậy?
“Ừm.”
Tiểu Bạch lên tiếng, cũng lấy ra một thanh pháp kiếm trung phẩm, đạp kiếm thẳng xuống dưới.
Hai người hạ xuống ở bên ngoài thành cách đó không xa, chưa đến gần cửa thành ba mươi dặm, liền có một đội hộ vệ lập tức đi lên hỏi.
Khu vực phụ cận Hoàng thành đều thuộc về trọng địa của Tiên Quốc, việc phòng thủ luôn luôn rất nghiêm ngặt, lúc vào thành cần phải đăng ký kỹ càng, đồng thời phải đứng trước giám yêu kính để phân biệt, hơn nữa Ninh Phong phát hiện, giám yêu kính ở đây rõ ràng cao cấp hơn một chút so với Phượng Đao thành.
Sau khi vào thành kiểm tra.
Tu sĩ trong thành thế mà không ít, thương gia mọc lên như nấm.
Độ phồn hoa của nó tuy kém Hoàng thành, nhưng lại tốt hơn Cổ Tự thành rất nhiều.
“Trước tìm khách sạn ở lại.”
Bởi vì đi từ phía đông đến, sau khi vào thành chính là phía đông của thành.
Hai người trực tiếp tìm một khách sạn cỡ trung ở phía đông, ở lại nghỉ ngơi, rửa trôi những mệt mỏi sau mấy ngày qua bôn ba.
Mấy ngày nay phi hành, cũng không phải là thuận buồm xuôi gió.
Mặc dù tốc độ của Tiểu Bạch rất nhanh, độ cao bay cũng cố gắng kéo lên đến trên tầng mây.
Nhưng vẫn trên đường, gặp phải hai lần sóng gió nhỏ.
Lần đầu tiên là sau khi ra khỏi Cổ Tự thành không lâu, lúc bay đến phía bắc Tuyết Kiển thành, ba tên quỷ dị Trúc Cơ kỳ, trực tiếp bay lên không, muốn ngăn cản hai người.
Ninh Phong vốn định trực tiếp chém giết bọn chúng.
Nhưng đáng tiếc ba tên quỷ dị này rất xảo quyệt, bọn chúng từ xa đã cảm nhận được khí tức yêu thú khổng lồ trên thân rồng, chưa kịp đến gần đã vội vàng quay đầu đi, tựa như là đi tìm viện binh.
Cho nên cuối cùng Ninh Phong cũng không thèm để ý đến bọn chúng.
Lần thứ hai là khi đến gần khu vực giáp ranh giữa Trung Vực và Đông Vực, khi đó đã là ban đêm, hơn mười tên cướp tu ẩn nấp trong rừng, nhìn trộm thấy có người đi ngang qua, liền cưỡi thú sủng xông lên, chuẩn bị chặn cướp tiền.
Trong đó có bốn tên cướp tu, thậm chí là tu vi Kim Đan giai đoạn trước.
Nhưng sau khi bị Ninh Phong làm bị thương một người, bọn chúng lập tức biết khó mà rút lui.
“Thảo nào giá hàng ở Cổ Tự thành cao ngất ngưởng, tin tức thì bị phong tỏa.”
Trải qua chuyến này, Ninh Phong cũng đã hiểu.
Nếu tu sĩ bình thường ở Cổ Tự thành muốn đi xa, nguy hiểm quả thực quá lớn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận