Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 544: Hóa mỏ đồng giá cả

Chương 544: Định giá quặng đồng "Quặng đồng hóa tử, mỗi cân có giá một khối rưỡi linh thạch. Nhưng khối này trong tay đạo hữu là loại thượng đẳng, phẩm chất không tồi, loại này một cân đáng giá một khối rưỡi linh thạch.” Nhậm Huy đối với giá quặng nắm rõ như lòng bàn tay.
Quặng đồng hóa tử có thể dùng để chế tạo khí cụ, pháp khí thông thường được tạo thành từ nhiều loại vật liệu hỗn hợp, quặng đồng hóa tử khi chế tạo pháp khí có thể làm vật liệu phụ trợ, tăng thêm một lượng vừa phải vào bên trong. Làm vậy có thể tăng tính dẻo dai của pháp khí, khi nhận trọng kích của pháp khí đồng cấp, sẽ không dễ bị nứt vỡ, gãy gập.
Yếu tố quyết định chất lượng pháp khí, ngoài tiêu chuẩn của luyện khí sư, còn tùy thuộc vào vật liệu được sử dụng. Vật liệu phẩm chất kém thì pháp khí chế tạo ra cũng kém theo, một thanh trung phẩm pháp khí có giá từ hơn mười linh thạch đến trên trăm linh thạch, tùy loại. Giá cả khác nhau, đương nhiên là do phẩm chất quyết định.
“Không biết mỏ quặng của đạo hữu có tên gọi là gì?” Nhậm Huy lại hỏi.
Ninh Phong trầm ngâm nói: “Mỏ quặng Thanh Đao.” “Mỏ quặng Thanh Đao?” Nhậm Huy nhíu mày, sáu mỏ quặng của Cổ Tự Thành, hắn đều biết. Nhưng từ trước đến giờ chưa từng nghe nói tới mỏ quặng Thanh Đao.
“Mỏ quặng của các ngươi, ở vị trí nào?” “Gần Thanh Khâu sơn.” Thanh Khâu sơn? Nhậm Huy biết Thanh Khâu sơn. Cổ Tự thành thực sự có một ngọn núi như vậy. Núi này có linh mạch tự nhiên, nhưng núi này sản sinh loại linh khoáng gì thì Nhậm Huy không biết. Vì mấy chục năm trở lại đây, Thanh Khâu sơn bị một tông môn có tên là Thanh Khâu Tông chiếm giữ, bọn họ chưa từng xây mỏ quặng, về phần có người đã đến đó xây mỏ hay không, Nhậm Huy cũng chưa từng nghe nói qua.
Nhưng hắn cho rằng khả năng này không cao. Vì thanh danh của Thanh Khâu Tông, quanh vài tòa Tiên thành không ai không biết, Thanh Khâu Tông lại cho phép người ngoài đến mỏ gần tông môn của mình khai thác sao?
Ánh mắt của hắn lần nữa quan sát Ninh Phong ba người. Mấy người này, có lẽ có quan hệ gì với Thanh Khâu Tông?
Thấy đối phương nửa tin nửa ngờ, Ninh Phong đành phải phí thêm chút nước bọt, kể lại sự tình Thanh Khâu Tông đổi chủ đổi tên. Tất nhiên, hắn không nói mình ba người là người của Thanh Đao Tông.
Sau một hồi giải thích, cuối cùng Nhậm Huy mới miễn cưỡng tin tưởng. Hắn lại tiếp nhận khoáng thạch, xem xét tỉ mỉ một phen, phát hiện trên đó có dấu vết phong hóa, đúng là không phải vừa khai thác.
“Đã như vậy, vậy ba vị đi vào đi.” Nhậm Huy cuối cùng cũng bỏ qua cho ba người, còn đưa cho Ninh Phong hai tấm đưa tin phù: “Đạo hữu, Cổ Tự thành cách nơi này không xa, Nhậm gia ta quanh năm đều thu mua quặng đồng hóa tử, nếu sau này các vị có hàng, ngược lại có thể liên hệ với ta, nếu giá cả phù hợp, biết đâu chừng còn có thể hợp tác lâu dài.” Nhậm Huy dù đảm nhiệm đội trưởng đội hộ vệ ở Quảng Phù thành, nhưng lợi ích gia tộc mới là nguồn cung ứng tài nguyên lớn của hắn, gia nhập đội hộ vệ càng nhiều là vì mở rộng thêm mối quan hệ, thuận tiện cho việc kinh doanh của gia tộc mình trong thành.
Ninh Phong gật nhẹ đầu: “Đương nhiên là như thế rồi.” Nói xong, cáo từ Nhậm Huy. Sau đó mang theo Thôi Thanh Thanh và Phùng Độ, đi vào trong thành.
Quảng Phù thành rất lớn, tuy nhân khẩu không nhiều, nhưng diện tích so với Ẩn Thanh thành còn lớn hơn một chút. Linh khí trong thành không nồng đậm như Ẩn Thanh thành, xem ra linh mạch dưới mặt đất của Quảng Phù thành, nhiều nhất cũng chỉ là nhị giai.
Ngay tại cửa thành, ba người đã biết, trong Quảng Phù thành, tất cả đều cấm kỵ thú sủng.
Vốn dĩ Ninh Phong còn đang thắc mắc, tu sĩ trong thành đến cùng di chuyển bằng cách nào. Lẽ nào khi đi ra ngoài, toàn bộ đều thi triển khinh thân thuật?
Nhưng sau khi vào thành, Ninh Phong tìm được câu trả lời.
Hắn phát hiện trên rất nhiều đường phố, đều có thú sủng kéo những chiếc xe dài, theo lộ tuyến quy định mà chạy chậm, những chiếc xe này đều cùng một kiểu dáng, mà đều không có mui che. Thú sủng kéo xe, đều là lạc đà một bướu.
Lạc đà một bướu là thú sủng nhất giai, hầu như không có bất cứ lực công kích nào, tốc độ chạy cũng không nhanh. Nhưng sức bền chân của chúng lại đặc biệt tốt, có thể chạy liên tục mấy ngày mấy đêm mà không hề cảm thấy mệt mỏi.
Thôi Thanh Thanh hỏi thăm người một hồi, mới biết những xe này đều là sản nghiệp dưới danh nghĩa phủ thành chủ, mà tuyến đường xe đi thông suốt bốn phương, chỉ cần bỏ ra chút ít linh thạch vụn là có thể ngồi xe đi đến các nơi trong thành.
Thôi Thanh Thanh nghe ngóng xong, trở về kể với Ninh Phong, Ninh Phong lập tức hiểu ra. Cấm kỵ thú trong thành, quá nửa là do phủ thành chủ muốn vơ vét của cải, nên mới thiết ra quy định kỳ lạ này.
Làm vậy, phủ thành chủ tương đương với độc quyền doanh thu giao thông trong thành, vì bên trong thành dài rộng mấy chục dặm, không cưỡi thú sủng căn bản là không thể đi lại, tu sĩ xuất hành hoặc là thi triển khinh thân thuật, hoặc là cũng chỉ có thể ngồi xe thú này. Sau khi cấm kỵ thú, các tu sĩ đa phần chỉ có thể ngồi xe của phủ thành chủ, khoản doanh thu này, tuyệt đối là một món kếch xù!
“Biện pháp này không tồi!” Phùng Độ cũng nghĩ ra đạo lý trong đó, không nhịn được mà hai mắt sáng lên: “Tông chủ, chúng ta cũng có thể đến Cổ Tự thành mở một phường xe thú, sau đó độc chiếm giao thông trong thành, vậy một năm kiếm được không ít linh thạch.” Thôi Thanh Thanh nghe vậy, nhíu mày tò mò hỏi: “Trong Cổ Tự thành có thể cưỡi thú sủng mà! Cho dù chúng ta mở phường xe thú, chắc gì có ai thèm đi?” “Vậy chẳng đơn giản sao! Chúng ta phái vài đệ tử đến chặn đường, không cho chúng nó đi, lâu ngày…” Phùng Độ đắc ý nói.
Nhưng hắn như nghĩ đến cái gì, vội vàng ngậm miệng lại, quay đầu nhìn về phía Ninh Phong.
Chỉ thấy Ninh Phong không nói một lời, ánh mắt lạnh lẽo liếc nhìn hắn.
“Tông chủ, ta…ta chỉ nói vậy thôi mà.” Phùng Độ trong lòng lạnh toát, vội vàng nặn ra nụ cười.
Quy tắc mới của tông môn, nghiêm cấm bắt nạt, những hành vi cản đường vơ vét của cải như này sao có thể nói ra được!
Ninh Phong lắc đầu: “Lần sau tái phạm, trúc cơ đan coi như hết.” Phùng Độ từ nhỏ đã bị Sử Giản bắt lên núi, tư duy đã sớm bị đồng hóa, ý nghĩ bắt nạt người khác đã sớm ăn sâu vào tiềm thức của hắn, có lẽ một lúc là rất khó sửa được. Phùng Độ năm nay đã bốn mươi sáu tuổi. Hắn đã bị kẹt tại luyện khí chín tầng đại viên mãn mấy năm, Ninh Phong đã từng đáp ứng vào năm tới sẽ cho hắn một viên trúc cơ đan, để hắn thử đột phá.
Nghe Ninh Phong nói như vậy, Phùng Độ vô cùng kinh sợ, không dám nói nữa. Thời còn Sử Giản, hắn tự nhủ không có khả năng có được trúc cơ đan, Sử Giản đã có một đệ tử Trúc Cơ là Bàng Hưng, cho dù có trúc cơ đan cũng sẽ không dễ dàng cho hắn.
Nhưng từ khi Ninh Phong tiếp nhận tông môn, Phùng Độ cảm thấy mình có được trúc cơ đan cơ hội rất lớn! Bởi vì sau mấy tháng ở chung, hắn phát hiện tông chủ dù đối với thuộc hạ vô cùng lạnh lùng, nhưng lời hứa chưa từng nuốt lời. Nếu vì sự thất thố của bản thân mà bỏ lỡ cơ hội nhận trúc cơ đan, thì quả là đáng tiếc!
Ba người tìm xe thú đi về phía Thành Bắc, trả tầm mười linh thạch vụn, rồi lên xe hướng Thành Bắc mà đi.
Sau khi xe thú lắc lư chừng gần nửa canh giờ, cuối cùng cũng đến Thành Bắc, ba người xuống xe. Đi bộ qua hai con đường nữa, mới dừng chân ở đầu phố.
“Là chỗ này.” Ninh Phong ngẩng đầu quan sát một hồi, xác nhận nơi này chính là vị trí đã hẹn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận