Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 406: Vị thứ tư đạo lữ

Chương 406: Vị đạo lữ thứ tư
Trần Lâm không phải trẻ con, thấy thị nữ của Ninh Phong đến tìm, trong lòng nàng ít nhiều đã đoán được chuyện gì sắp xảy ra. Giờ thấy Ninh Phong không nói lời nào, nhìn chằm chằm nàng từ đầu đến chân, không hề che giấu mà quan sát kỹ, càng thêm xác định suy nghĩ của mình. Nhưng đối với những điều này, Trần Lâm sớm đã chuẩn bị tâm lý. Thế là, nàng ngồi xuống trực tiếp đối diện với Ninh Phong.
"Buông thần thức ra, ta sẽ ký với ngươi một cái khế ước chủ tớ."
"Ta là chủ, ngươi là tớ."
Ninh Phong chờ Trần Lâm ngồi xuống mới thản nhiên nói.
Lời vừa nói ra, như sấm sét giữa trời quang!
"Cái gì!"
Trần Lâm mở to mắt, đột ngột đứng lên! Mặt nàng lộ vẻ không thể tin, tay vịn vào bàn bên cạnh, đang run rẩy khe khẽ.
Ninh Phong không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn nàng, trên mặt nở nụ cười thản nhiên. Nhìn vẻ mặt bình tĩnh mà đầy chắc chắn của Ninh Phong, lồng ngực Trần Lâm không ngừng phập phồng kịch liệt, nét mặt cũng lâm vào xoắn xuýt không ngừng. Hốc mắt nàng bắt đầu trở nên ướt át, nước mắt không ngừng lăn tròn. Cứ như vậy, qua vài chục giây, khí tức trên người nàng mới từ từ bình ổn lại.
"Ba người kia, cũng như vậy sao?"
Trần Lâm biết đêm nay lúc ăn cơm, ba nữ tu xinh đẹp ngồi bên trên bàn đều là đạo lữ của Ninh Phong.
Ninh Phong lắc đầu: "Không phải."
"Vậy sao phải ký kết chủ tớ khế ước riêng với ta?"
Trần Lâm không nhịn được nữa, nước mắt bắt đầu trượt dài trên má, rơi xuống mặt bàn đá.
"Nếu ngươi không muốn, ta tuyệt không ép buộc, ngươi vẫn có thể ở lại đây, chỉ cần không ảnh hưởng đến ta và người nhà, ta sẽ không quản ngươi."
Ninh Phong lãnh đạm nói.
"Nhưng nếu ngươi đồng ý ký kết khế ước với ta, ta nhất định xem ngươi là đạo lữ, sau này cùng nhau tương trợ lúc hoạn nạn, vĩnh viễn không phụ ngươi."
Trần Lâm cúi đầu, suy nghĩ một lát, rồi ngẩng đầu nhìn vào mắt Ninh Phong. Nàng lại một lần nữa lâm vào trầm tư. Trước khi đến Ninh Gia trang, Trần Lâm đã biết rõ thân phận của mình, nàng chỉ là một quân cờ giữa Trần Nguyệt Linh, Lâm Triều Nguyên và Ninh Phong. Vận mệnh của nàng sớm đã được định sẵn, nàng căn bản không thể làm chủ.
Ninh Phong đã nói rất rõ ràng, nàng chỉ có hai lựa chọn, hoặc là ở lại giả chết, hoặc là thản nhiên chấp nhận. Trần Lâm bây giờ không còn là cô bé ở Phượng Đao thành khi xưa nữa, mấy năm nay nàng ở bên cạnh Trần Nguyệt Linh đã trải qua không ít chuyện lớn. Ví như, Trương gia tập kích Phượng Đao thành, cuộc tranh giành quyền lực giữa Trần gia và Lâm gia, việc Trần Nguyệt Linh bị trọng thương trong đợt thú triều, gây ra sóng ngầm trong thành, còn có lần đến Ẩn Thanh thành tham gia lễ cưới của Lâm Triều Nguyên, tận mắt chứng kiến cảnh tu sĩ ba nhà đánh nhau sinh tử.
Những chuyện này đã sớm giúp Trần Lâm hiểu rõ, thực lực mới là lá bài duy nhất để sinh tồn! Nàng không thể cả đời ở bên cạnh Trần Nguyệt Linh, nữ tu cuối cùng cũng phải kết hôn! Mà kết hôn, thì phải gả cho người như Ninh Phong, một tu sĩ Trúc Cơ có thực lực! Hơn nữa, Ninh Phong còn trẻ tuổi, tướng mạo đường hoàng, thế nào cũng là một ứng cử viên tốt nhất để phó thác cả đời.

Trần Lâm cuối cùng gật nhẹ đầu: “Ta... đồng ý.”
“Như vậy thì tốt.”
Ninh Phong cười, lần này, hắn cười rất chân thành.
Hai bên thả thần thức, chỉ một thoáng liền hoàn thành việc ký kết khế ước.
"Ngươi bao nhiêu tuổi?"
"Vừa qua hai mươi."
"Ngươi là cháu gái của Trần Nguyệt Linh?"
“Ta với nàng thật ra là bà con xa, vì cha ta là cháu ngoại của dì hai nàng, chỉ có điều ta từ nhỏ đã đi theo nàng, nên mới gọi nàng là cô cô, nàng đối với bên ngoài cũng nói ta là cháu gái ruột, như vậy người khác sẽ không ức hiếp ta.”
"Cha ngươi? Đúng rồi, sáng nay ta nghe Trần Nguyệt Linh nhắc tới chuyện của cha ngươi, giờ vẫn chưa tìm được t·hi t·hể của ông ấy sao?"
Trần Lâm lắc đầu: "Không tìm thấy."
Ninh Phong nhìn vào mắt nàng, sau đó cầm tay nàng: “Xin nén bi thương.”
Trần Lâm cười, nhưng ngay lập tức lại ảm đạm cúi đầu: "Tiết ai? Ta với cha ta căn bản không có tình cảm, ngươi biết không? Ta vừa sinh ra đã bị ông ta bỏ rơi, ông ta vừa đi đã hơn mười năm! Là cô cô ta đem ta về nuôi lớn."
Sau đó, Trần Lâm lại nhíu mày, như có điều suy nghĩ: "Thật ra ta luôn nghi ngờ, cha ta căn bản chưa chết, ông ta sau khi thu tiền thuê nhà ở Phượng Đao thành, rất có thể đã mang Linh Thạch bỏ trốn! Bởi vì loại chuyện này trước đây cũng từng xảy ra vài lần."
Ninh Phong ngạc nhiên nói: "Thế mà còn có chuyện như vậy?"
Trần Lâm gật đầu nhẹ: "Cô cô ta cũng cho rằng thế, chỉ có điều chuyện này truyền ra không hay, cho nên liền dứt khoát nói ông ấy bị người giết! Cô cô ta còn nói, dù lần sau ông ấy quay lại, cũng sẽ không quan tâm đến sống chết của ông ta!"
“Thôi đừng nói những chuyện này nữa, đi, chúng ta vào nhà.”
“À… Vâng.”
Có khế ước chủ tớ, Trần Lâm tự nhiên sẽ không nói dối với Ninh Phong. Ninh Phong cũng cuối cùng yên tâm. Năm đó ở tàng Kinh các của Lâm gia tộc địa, khi đánh nhau với Trần Lâm, lúc cuối cùng tung ra chiêu thức nộ hải kinh hồng, Ninh Phong không phải lỡ tay, mà thật sự có ý muốn g·i·ế·t Trần Lâm!
Vì trước khi phục kích Trần chấp sự ở Phượng Đao thành, Ninh Phong đã điều tra rõ nội tình của Trần chấp sự, hắn biết Trần chấp sự có một con gái tên là Trần Lâm. Không ngờ tại tàng Kinh các lại gặp được Trần Lâm, lúc ấy Ninh Phong còn không biết nữ tu mặc áo đỏ này là Trần Lâm, cuối cùng khi ra khỏi tàng Kinh các, hỏi nữ tu tiếp tân mới biết được.
Đáng tiếc, một đao năm đó đã bị Lâm Triều Nguyên chặn lại. Việc này khiến Ninh Phong cảm thấy tiếc nuối. Nhưng mấy tháng trước, tại lễ cưới của Lâm Triều Nguyên, lại một lần nữa gặp Trần Lâm, khiến Ninh Phong không thể không nâng cao cảnh giác. Hắn trở về Trang tử liền nhờ Quan Tuệ giao ra món ám khí năm đó của Trần chấp sự, rồi trực tiếp phá hủy nó. Hắn lo rằng đến một ngày, Trần Lâm sẽ phát hiện ra lai lịch của món ám khí này!
Thậm chí, hôm nay, việc Trần Nguyệt Linh và Lâm Triều Nguyên mang theo Trần Lâm đến đây, Ninh Phong cho rằng thông gia chỉ là cái cớ của họ. Rất có thể đây là cái bẫy mà bọn họ giăng ra, hoặc có lẽ việc Trần Lâm ở lại Trang tử là để làm gián điệp của phủ thành chủ. Dù sao với thực lực của Ninh Phong, cũng đủ khiến phủ thành chủ đề phòng lo lắng.
Chỉ có ký kết khế ước chủ tớ, Ninh Phong mới thật sự có thể yên tâm với Trần Lâm.
“Ngươi kêu ta vào nhà làm gì?”
Trần Lâm biết rõ còn cố hỏi, gò má xinh đẹp đã ửng hồng. Ánh mắt và đuôi mày của nàng đều mang vẻ xuân ý.
“Ngươi đoán xem…”
Ninh Phong trực tiếp ôm Trần Lâm, đặt nàng lên giường.
“Chúng ta đã thành đạo lữ rồi, có muốn mở tiệc không, mời cô cô và Lâm Triều Nguyên của ngươi tới ăn một bữa?”
Ninh Phong đột nhiên nghĩ đến vấn đề này. Đang tìm kiếm khắp nơi, tay hắn đột nhiên dừng lại.
"Không cần đâu, chẳng phải chỉ là thành đạo lữ thôi sao, làm gì mà phải phiền phức thế? Chuyện này hai chúng ta biết là được rồi..."
Trần Lâm không kịp chờ đợi nắm tay Ninh Phong, tiếp tục vuốt ve lên người mình.
Đêm nay, gió thu cùng mưa phùn làm dịu mát cả đất trời.
Hơn một canh giờ sau, Ninh Phong mới lảo đảo từ Tẩy Hồng viện đi ra, trở về viện tử của mình nghỉ ngơi. Thời gian trôi nhanh, đến ngày hai mươi ba tháng mười, Ninh Phong sớm rời giường, vẫn như mọi ngày ngồi một mình trong phòng vẽ bùa, chờ đợi phần thưởng điểm danh tròn năm đến.
Bạn cần đăng nhập để bình luận