Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 305: Mười tám tuổi sinh nhật

Chương 305: Sinh nhật mười tám tuổi Trở lại Trang Tử, Ninh Phong đem bảy con thiết giáp bùn tượng thi thể bày ở chỗ đất trống bên trong Trang Tử, sau đó liền để Tần Tuyết sắp xếp người đến xử lý cắt xẻ.
Ba đầu Tiểu Tượng thì giao cho Mạnh Tử Nhi: “Bình thường lúc rảnh rỗi thì huấn luyện bọn chúng một chút, về sau có thể để bọn chúng canh giữ Trang Tử.” “Bất quá ngươi phải trông coi cẩn thận bọn chúng, đừng để hai con vịt kia ăn mất.” “Dạ, gia chủ.”
Ninh Phong không trực tiếp giết chết ba đầu Tiểu Tượng này, là vì chúng toàn bộ quá trình đều không thấy hắn đồ sát những con bùn tượng trưởng thành khác.
Rất nhiều gia tộc đều nuôi thú cưng có chiến lực cao, dùng để trấn giữ lãnh địa gia tộc.
Ninh Phong cũng có ý định nuôi dưỡng ba con bùn tượng nhỏ này, chờ chúng nó thành niên thì có thể thủ vệ trong ngoài Trang Tử.
Chiến lực của thiết giáp bùn tượng trưởng thành là không thể nghi ngờ, ba đầu bùn tượng đứng xung quanh Trang Tử thì cơ bản có thể ngăn cản đại bộ phận tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ.
Màn đêm buông xuống, đến giờ cơm tối.
Trên bàn bày biện, tất cả đều là thức ăn được làm từ bùn tượng, nào là cơm hầm thịt tượng, vòi voi thái lát, canh xương hầm huyết tượng, còn có cả tai tượng xào lăn.
Ninh Phong nếm thử vài miếng thì khẽ nhíu mày.
Thịt thiết giáp bùn tượng quả nhiên không ngon như tưởng tượng, thịt quá dai và cứng, nhai hơi mỏi răng, mà hương vị cũng chẳng có gì đặc biệt.
Nhưng máu tượng lại là một thứ đại bổ.
Uống một ngụm canh xương hầm huyết tượng, Ninh Phong liền cảm giác trong cơ thể một trận khí huyết cuồn cuộn, toàn thân đều thấy nóng ran, cảm thấy tràn đầy sức lực.
“Các ngươi uống nhiều chút canh này vào.” Sau khi thưởng thức được món ngon, Ninh Phong liền nói với Đường Âm Như, Quan Tuệ và Nhan Thủy Thu.
Máu yêu thú cũng thích hợp cho nữ tu uống, không chỉ có thể bổ máu dưỡng khí, mà còn có tác dụng dưỡng nhan làm đẹp.
Mấy con bùn tượng dù bị mất nhiều máu trong đầm lầy, nhưng bởi vì thân thể to lớn, nên bọn hạ nhân vẫn rút được hơn sáu mươi thùng máu tươi, cất giữ trong hầm phía Tây của Trang Tử.
Số máu tươi này, đủ để nấu canh trong nửa năm.
Sau khi ăn cơm tối xong, Trương Uy và Trịnh Vũ cũng vừa lúc trở về báo cáo.
Bọn họ báo cáo cho Ninh Phong những chuyện đã xảy ra dưới chân núi Phương Tài.
Theo thống kê của bọn họ, có tất cả bốn mươi sáu hộ tiên nông có ruộng linh điền bị thiết giáp bùn tượng phá hư, trong đó có sáu hộ có người bị mất tích.
Trương Uy và Trịnh Vũ đã cân nhắc một phương án phân phối, để cho sáu hộ tiên nông này mỗi nhà một phần thịt bùn tượng.
Còn bốn mươi sáu hộ còn lại thì chia nhau một phần.
Cuối cùng những tiên nông này đều chấp nhận sự sắp xếp của hai người.
Dù sao thì kết quả này đối với bọn họ mà nói đã là điều may mắn trong bất hạnh.
Nếu là đổi thành ông chủ cũ Triệu gia trước kia, nhiều nhất chỉ qua loa bồi thường một hai khối linh thạch rồi xong chuyện.
Hai con bùn tượng này mà mang ra Phường thị bán trực tiếp cho cửa hàng, mỗi con cũng có thể đổi được tám chín mươi khối linh thạch.
Nếu là đem bùn tượng phân ra bán riêng từng bộ phận, có lẽ còn bán được một trăm linh thạch một con.
Da thú, thịt và xương cốt của yêu thú cấp hai đều đáng tiền hơn yêu thú cấp một nhiều.
Huống chi đây còn là yêu thú có hình thể lớn như vậy.
Ninh Phong nghe xong báo cáo của hai người thì khẽ gật đầu, chuyện này cứ vậy giải quyết xong.
Tiếp theo, những xung kích do thú triều gây ra sẽ không liên quan đến chuyện của Ninh Gia trang nữa.
Bởi vì hắn đã cho Trương Uy hai người thông báo sự việc đến nơi cần thiết.
“Gia chủ, ... còn một chuyện nữa.” Trịnh Vũ vẻ mặt có chút do dự, có vẻ như có lời muốn nói.
Ninh Phong phất tay: “Cứ nói đi.” Trịnh Vũ cúi đầu trả lời: “Có vài hộ tiên nông nhờ chúng ta hỏi ngài, Trang Tử hiện tại còn thiếu người không, bọn họ muốn đưa con cái của mình lên đây làm việc, kiếm chút sinh kế.”
Ninh Phong trầm ngâm.
Suy nghĩ một hồi rồi gật đầu nói: “Ngày khác ngươi dẫn bọn họ lên đây, ta xem xét rồi tính sau.” Trịnh Vũ nghe vậy vội nói: “Gia chủ, bọn họ Phương Tài đã cùng chúng ta lên núi, hiện tại đang ở ngoài Trang Tử chờ rồi ạ.” “Vậy dẫn bọn họ vào đi.” “Dạ, gia chủ.”
Trịnh Vũ và Trương Uy nghe vậy thì vội vàng chạy ra phía cửa Trang Tử.
Ngày thường hai người bọn họ thường xuyên liên hệ với các tiên nông, nên có thể nói là hiểu rõ tình hình dưới núi.
Lúc những tiên nông nhờ bọn họ hỏi Ninh Phong, họ cũng không trực tiếp cự tuyệt ngay.
Bởi vì bọn họ cũng biết, Trang Tử thật ra luôn thiếu người làm.
Lần này Ninh Phong lấy ra hai con thịt yêu thú chia cho các tiên nông bị thiệt hại ruộng linh điền, phần lớn đã đổi mới cái nhìn của các tiên nông đối với vị trang chủ Ninh này.
Có đảm đương, gặp chuyện không trốn tránh.
Có thực lực, một mình giết được hai con thiết giáp bùn tượng.
Hơn nữa còn tài lực hùng hậu, trực tiếp lấy hai con bùn tượng ra làm bồi thường.
Đó chính là ấn tượng mà Ninh Phong để lại cho các tiên nông.
Tiên nông sớm đã phát hiện, Trương Uy và Trịnh Vũ đều là phàm nhân, hai thằng nhóc mười mấy tuổi, thế mà lại có thể quản lý tất cả sự vụ ruộng linh điền.
Hơn nữa bọn họ còn ăn uống trắng trẻo mập mạp, suốt ngày tự do thoải mái, căn bản không có ai quản thúc.
Mấu chốt nhất là trong một lần trò chuyện, các tiên nông vô tình nghe được hai người bọn họ nhắc đến chuyện tiền lương.
Hai thằng nhóc này, thế mà còn có lương tháng!
Điều này nói rõ, Ninh Gia trang không những thiếu người, mà phúc lợi cũng rất tốt.
Vì thế, các tiên nông đều động tâm muốn đưa con cái lên Trang Tử, giúp việc để kiếm thêm chút tiền phụ cấp gia đình.
Người rất nhanh đã được dẫn đến trước mặt Ninh Phong, tất cả năm người.
Ba nữ hai nam, đều khoảng mười bốn mười lăm tuổi.
Ninh Phong đánh giá năm người, hỏi vài câu hỏi vặn vẹo để người ta thấy khó chịu, rồi xác định bọn họ đúng là tiên nông ở dưới núi.
Sau đó liếc nhìn một lượt, phát hiện bọn họ toàn bộ đều là Luyện Khí một tầng, liền trực tiếp giao người cho Tần Tuyết sắp xếp.
“Những người mới này đều thuộc về ngươi, ngươi xem xét sắp xếp là được.” Việc giao người cho Tần Tuyết thật ra là để rèn luyện Tần Tuyết.
Những người Luyện Khí một tầng này trong mắt Ninh Phong thì hoàn toàn vô dụng.
Bọn họ cùng lắm chỉ có thể làm mấy việc lặt vặt, cho Trang Tử thêm chút nhân khí mà thôi.
Nhưng Ninh Phong hiểu rõ, các tiên nông đưa con cái vào lúc đặc biệt này, lại càng hy vọng chúng có thể sống sót qua đợt thú triều lần này.
Bởi vì uy lực trận pháp hộ viện của Ninh Gia trang, so với trận pháp hộ viện của chính nhà họ còn mạnh hơn nhiều.
—— —— —— —— —— ——
Tin tức của Mạc Chu Hành quả nhiên không sai.
Mấy ngày tiếp theo, liên tục có tin tức yêu thú xuất hiện.
Ngày mười ba tháng mười, lại có thêm mười một mẫu ruộng linh điền bị phá hủy.
Ngày mười lăm tháng mười, một cái chợ trời do tán tu xây dựng bên ngoài cửa Nam Ẩn Thanh thành bị đàn yêu thú tấn công, thương vong hơn trăm người.
Ngày mười sáu tháng mười, Đặng gia ở phía nam thành bị yêu thú tấn công, trận pháp bị hủy, tu sĩ trong tộc bỏ chạy, bỏ lại mười mấy người phàm tục táng thân trong bụng yêu thú.
Đêm mười tám tháng mười, đỉnh Lưu Tiên Sơn cả đêm vọng ra tiếng thú gào, hư hư thực thực là đàn yêu thú đi ngang qua và phát sinh hỗn chiến với yêu thú trong rừng.
Tháng mười hai, Ẩn Thanh thành do trận pháp chưa được tu bổ nên đã bị một đám tê ngưu độc giác trắng xâm nhập vào cửa Bắc, quy mô hoành hành khắp nơi, phá hủy vô số cửa hàng nhà ở, hai mươi bảy thành viên đội hộ vệ tử vong.
Ngày hai mươi mốt tháng mười, Mạc Chu Hành lại một lần nữa đưa tin cho Ninh Phong.
“Ninh huynh, đợt thú triều thứ nhất đã đến gần Phượng Dao thành, dự kiến hai ngày nữa sẽ đến khu vực xung quanh Ẩn Thanh thành.” Hai ngày sau chính là ngày hai mươi ba tháng mười.
Ngày này, vừa tròn hai năm Ninh Phong đến thế giới này.
Đủ mười tám tuổi, chính thức trưởng thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận