Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 601: Lưu danh phù ti điện

Chương 601: Lưu danh Phù Ty điện
Trình độ pháp thuật tạo nghệ không đủ, tự nhiên sẽ bị tụt lại phía sau! Bởi vì phù phá trận không chỉ cần vẽ bùa, mà còn cần bày trận.
Ninh Phong ngước mắt nhìn xung quanh, cuối cùng phát hiện những phù sư xung quanh đều đang nhìn chằm chằm hắn. Vẻ mặt của bọn họ rất khác nhau. Có ngưỡng mộ, có kinh ngạc. Mà còn có, dường như có chút oán hận?
“…”
Ninh Phong rất im lặng.
Phương Tài hắn hết sức chăm chú vẽ bùa, quên mất nơi này là Phù Ty điện. Trước kia hắn vẽ bùa đều ở trong phòng vẽ bùa riêng, phù văn ngưng tụ ánh sáng cho dù có chói mắt hơn nữa thì cũng không ai phát hiện. Nhưng ở chỗ này, vạn người nhìn chằm chằm. Phù lục thượng phẩm lúc vẽ thành phát ra ánh sáng vàng chấn động quá lớn, muốn giữ kín đáo cũng không được, chỉ cần vẽ thành phù lục, nhất định sẽ bị người phát hiện, đây là chuyện rất bất đắc dĩ.
Bên cạnh mỗi phù sư đều có trận cách âm cỡ nhỏ, mặc dù có thể ngăn cách âm thanh, nhưng ánh sáng của phù văn thì lại không ngăn cách được. Ninh Phong đành phải lại trải rộng da phù ra. Sau đó dựa theo quy trình vẽ phù phá trận vẽ một lần, nhưng lúc Vận Linh lại cố ý điều chỉnh một chút cường độ.
“Ba ~”
Thất bại.
Đương nhiên, đây là cố ý. Liên tiếp cố ý vẽ mấy lá phù thất bại, Ninh Phong mới nhíu mày dừng lại, làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ.
Như vậy cuối cùng cũng làm những phù sư xung quanh không còn kinh ngạc nữa. Dù sao vừa rồi Ninh Phong đã vẽ khoảng mười lá phù, tỷ lệ thành công quá cao! Điều này rất không hợp lý. Phù lục mới học mà dù có thiên phú mạnh hơn nữa thì tỷ lệ thành công cũng không thể cao như vậy, nhưng bây giờ liên tiếp thất bại mấy lá, tỷ lệ thành công của Phương Tài liền trở nên hợp lý hơn nhiều.
Có lẽ là do ảnh hưởng của Ninh Phong. Từ sau Ninh Phong không lâu, lại có mấy phù sư lần lượt vẽ thành phù phá trận, bọn họ có người vẽ ra trung phẩm, nhưng phần lớn đều là hạ phẩm.
Ninh Phong rất nghi ngờ bọn họ trước đó cố tình giấu dốt, để cho mình làm con chim đầu đàn này, bất quá lý do này không hề đứng vững, bởi vì lần thi đấu này nếu muốn tranh danh đứng đầu thì chỉ có toàn lực ứng phó! Nếu có ý định giấu dốt, thà rằng không đến tham gia thi.
Đến trưa ngày thứ hai.
Càng ngày càng nhiều phù sư thành công lĩnh hội và vẽ ra được phù phá trận. Bên trong đại sảnh ánh sáng không ngừng lóe lên, lam, đỏ, thỉnh thoảng cũng xuất hiện chút màu vàng, mà những phù sư đã thành công vẽ ra phù phá trận này thì căn bản không rảnh chú ý đến người khác, tay bọn họ vung vẩy không ngừng, liên tục vẽ hết lá này đến lá khác.
Tiên thành một tòa, ai mà không muốn? Chỉ có vẽ nhiều bùa, vẽ xong phù thì mới có cơ hội giành được cơ duyên này. Ninh Phong thấy vậy cũng không dám dừng lại nghỉ ngơi. Vì theo quy tắc thi đấu thì không được phóng thích thần thức, cho nên Ninh Phong không biết trong đại sảnh có ai lợi hại hơn mình hay không.
Nhỡ có người vẽ được số lượng phù phá trận nhiều hơn hắn thì phần thưởng kia sẽ không đến tay hắn, cho nên hắn chỉ có thể cố gắng giống những người khác. Trong lúc đó ngẫu nhiên dừng lại đả tọa nghỉ ngơi, tiện thể dùng một viên hồi linh đan, lần dự thi này mỗi phù sư bát giai đều nhận được mười hai viên hồi linh đan do Phù Ty điện phát, giá thị trường khoảng chừng mười linh thạch. Mà những phù sư không tham ngộ được phù phá trận thì đương nhiên không dùng được hồi linh đan, cái này giống như là phát trước cho họ một giải thưởng an ủi, không đến mức lúc về nhà thì hai bàn tay trắng.
“Đã hết giờ!”
Cuối cùng, ba mươi sáu canh giờ cũng qua. Triệu Túc lên tiếng, thanh âm vang vọng khắp đại sảnh: “Vẽ xong lá phù trên tay thì không được tiếp tục vẽ, nếu không sẽ hủy tư cách dự thi.” Vừa dứt lời, hơn mười hơi thở sau, tất cả các phù sư đều dừng lại.
Mấy nữ tu phụ trách công việc đi vào trong trường, bắt đầu kiểm kê ghi chép. Ninh Phong ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy những phù sư trong đại sảnh đã đi hơn một nửa, bây giờ chỉ còn lại không đến một trăm năm mươi người. Những phù sư bỏ thi trước đó phần lớn là không lĩnh hội được bí tịch, không thể vẽ bùa thành công. Cũng có một phần nhỏ phù sư là đến ngày thứ ba mới lĩnh hội được, tuy bọn họ may mắn vẽ được mấy lá thành phẩm nhưng cuối cùng phát hiện cơ hội đứng trong top 6 của cuộc thi cũng không lớn nên cũng sớm bỏ cuộc.
Ninh Phong xoa xoa vai, rồi đứng chắp tay sau lưng.
Rất nhanh, nữ tu kiểm tra đến trước mặt hắn.
“Nhiều vậy sao?”
Vẻ mặt của nữ tu lộ vẻ bất ngờ. Vì nãy giờ cô kiểm kê phù phá trận của các phù sư khác, nhiều nhất cũng chỉ vẽ được hơn trăm lá Phá Quân phù mà thôi, hơn nữa lại có vô số phế phù. Trong đó có một vài phù sư chỉ vẻn vẹn vẽ được hơn mười lá hạ phẩm. Thế nhưng phù Phá Quân trên bàn của Ninh Phong lại có ít nhất năm sáu trăm lá.
Ninh Phong cười: “Cũng chỉ là may mắn thôi.” Lần này, hắn không tiếp tục giấu giếm phù lục mình vẽ được nữa. Vì hắn không biết các phù sư khác đã vẽ ra bao nhiêu lá phù phá trận, nhỡ trong đó có một vài người thiên phú cực cao thì nếu mình giấu giếm thì rất có thể sẽ vuột mất phần thưởng.
Ngoài ra còn một nguyên nhân khác khiến Ninh Phong quyết định không giấu diếm phù phá trận mình vẽ được. Đó là vì hắn sớm đã phát hiện phía dưới xà nhà trong đại sảnh có ánh sáng mờ nhạt đang dao động. Đó là ánh sáng do lưu ảnh thạch khởi động phát ra. Xem ra lần so tài này vô cùng nghiêm ngặt, Phù Ty điện đã bố trí không ít lưu ảnh thạch trên trần nhà để lưu lại tình hình thi đấu. Nếu giấu giếm, nhất định sẽ bị phát hiện, điều đó tương đương với gian lận.
“Đạo hữu, bây giờ ngươi có thể rời sân, sau ba ngày hãy đến Phù Ty điện kiểm tra thứ tự.” Nữ tu ghi chép rõ ràng cho Ninh Phong xong thì nói với Ninh Phong. Nữ tu và những người khác hầu như chưa hề nói bất kỳ lời nào. Nhưng đối với Ninh Phong lại đặc biệt khách khí, nói cũng nhiều hơn. Vừa rồi sau khi kiểm kê cho Ninh Phong, cô phát hiện Ninh Phong tổng cộng đã vẽ hơn năm trăm lá phù phá trận, rất nhiều trung phẩm. Quan trọng nhất là còn có mười bốn lá thượng phẩm! Tuy nữ tu này chỉ phụ trách kiểm kê thành tích của hơn một trăm phù sư, nhưng số lượng và phẩm chất của Ninh Phong đã vượt xa những người còn lại.
Những nữ tu làm việc ở Phù Ty điện đều là những người được tuyển chọn trong những cuộc thi đấu những năm qua. Mỗi người bọn họ ít nhất đều là phù sư tứ giai. Độ khó của việc vẽ phù phá trận, bọn họ rất rõ. Cho nên vị nữ tu này có chút ý muốn lôi kéo làm quen với Ninh Phong. Vì cô cho rằng phù sư tên Ninh Phong này rất có khả năng đứng đầu bảng trong cuộc thi! Thậm chí còn có thể trở thành người lãnh đạo trực tiếp của cô!
“Vậy ta ba ngày sau lại đến.”
Ninh Phong bất đắc dĩ theo đám người đi ra khỏi Bát Các. Thi ba ngày, thi xong, phù lục cũng đã kiểm kê xong, rõ ràng có thể công bố thứ tự ngay tại chỗ. Không ngờ lại còn phải đợi thêm ba ngày. Ninh Phong nghiêm trọng nghi ngờ rằng Phù Ty điện cứ mỗi năm năm tổ chức một lần loại thi đấu này là để lừa các phù sư ở các nơi đến Hoàng Thành tiêu tiền, kéo kinh tế đi lên.
“Kết quả thi đấu, có khi nào đã được định trước rồi không?”
Ninh Phong đột nhiên nghĩ đến khả năng này.
Sau khi ra khỏi trường thi, Ninh Phong phát hiện người trong Phù Ty điện đã ít hơn rất nhiều so với ba ngày trước. Hắn ngó nghiêng xung quanh một hồi nhưng không thấy người quen nên đành rời khỏi Phù Ty điện. Sau đó hắn tìm một linh quán cao cấp, chuẩn bị ăn một bữa thật ngon để thưởng cho cái bụng. Ba ngày chưa được ăn đồ ăn bình thường, nói không thèm thì là giả.
“Tiểu nhị, cho một phần bắp chân tê ngưu trắng, một phần sườn huyết hồ, lại thêm một cân giò ngân giáp hổ, thêm một bình linh tửu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận