Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 65: Cao cấp chế phù da

“Cũng chỉ là may mắn thôi.”
Ninh Phong vội vàng khiêm tốn nói: “Chỉ là trên người Ninh mỗ không có nhiều phù lục, lại càng không có phù lục thượng phẩm, sợ phụ sự kỳ vọng cao của chấp sự.”
Lâm Đức nói: “Ninh đại sư yên tâm, nếu như phù lục không đủ, có thể vẽ ngay tại chỗ, ngươi xem mấy vị kia cũng đều như vậy.”
Hắn dùng ngón tay chỉ về phía mấy vị phù sư trong phòng: “Giấy bùa mực, đều do Lâm gia chi trả, Ninh đại sư cứ việc vẽ bùa là được, bất kể vẽ ra bao nhiêu phù, chúng ta đều theo giá mà Phương Tài đã nói để thu mua.”
Có chuyện tốt như vậy sao?
Ninh Phong nghe vậy có chút động lòng.
Bút phù, mực phù, da phù của Lâm gia đều là hàng cao cấp, bỏ xa mấy con phố so với hàng vỉa hè trong tay Ninh Phong.
Nếu như dùng những nguyên vật liệu này để vẽ bùa, Ninh Phong tin rằng phù lục vẽ ra sẽ có phẩm cấp cao hơn.
Nếu có thể vẽ đủ ba trăm tấm phù lục sơ cấp rồi bán trực tiếp cho Lâm gia, số phù lục trên người mình có thể giữ lại, mang tới chợ bán cũng có thể kiếm thêm chút tiền.
Nghĩ đến việc này quả thực là nhất cử lưỡng tiện.
Lâm Đức thấy Ninh Phong do dự, cho rằng hắn đang lo lắng vấn đề tiêu hao linh lực.
“Ninh đại sư cứ việc yên tâm, chúng ta sẽ cung cấp miễn phí Phục Linh Đan trong suốt quá trình, cứ mỗi hai canh giờ cung cấp một bình.”
“Nếu đã như vậy, Ninh mỗ xin cung kính tuân mệnh.”
Ninh Phong rất sảng khoái đáp ứng ngay.
Phục Linh Đan, có thể nhanh chóng khôi phục linh lực, hơn nữa cơ thể sẽ không bị ảnh hưởng gì.
Đan dược tổng cộng được chia làm chín giai.
Mỗi giai lại được chia thành ba loại phẩm chất: thượng, trung và hạ.
Dung Linh Đan mà Ninh Phong đã dùng trước đó là đan dược nhị giai.
Còn Phục Linh Đan thuộc về đan dược tứ giai, bình thường một bình giá của nó cũng phải ba bốn khối linh thạch.
Thật ra thì Ninh Phong vẽ bùa trong hai canh giờ, nhiều nhất cũng chỉ tiêu hao khoảng bốn phần linh lực, nếu như ăn một viên Phục Linh Đan, cơ bản là có thể khôi phục được bảy tám phần.
Một bình Phục Linh Đan, tổng cộng có mười sáu viên.
Nếu vẽ bùa hai canh giờ ở đây, chẳng khác nào kiếm được một bình Phục Linh Đan!
Giá công này tính thế nào cũng không hề thấp, Ninh Phong đương nhiên rất vui lòng.
Lâm Đức thấy Ninh Phong đồng ý, cũng rất cao hứng, nói: “Vậy Ninh đại sư cứ tự tìm một cái bàn là được, ta xin phép không làm phiền nữa.”
Ninh Phong gật đầu.
Sau khi Lâm Đức rời đi, Ninh Phong chọn một vị trí có tầm nhìn tương đối tốt, đứng trước bàn, bắt đầu điều chỉnh cảm xúc, thả lỏng tâm thần.
- Bất quá, hắn không vội vẽ bùa mà là quét mắt về phía mấy vị phù sư còn lại.
Đây là lần đầu tiên Ninh Phong được tận mắt nhìn thấy người khác vẽ bùa.
Nếu không nhân cơ hội này quan sát một chút, hắn cảm thấy có lỗi với bản thân mình.
Trong tĩnh thất, trừ hắn ra, còn có tám vị phù sư đang tập trung tinh thần vẽ bùa.
Vẽ bùa yêu cầu tâm cảnh cực kỳ cao, dù Thái Sơn có sập trước mặt, sắc mặt cũng không thể biến, có hươu nai chạy trước mắt, mắt cũng không được nháy.
Cho nên bọn họ căn bản không để ý đến việc Lâm Đức và Ninh Phong tiến vào trong phòng.
Ninh Phong chọn vị trí này có thể nhìn rất rõ hành động của tám vị phù sư.
Hắn phát hiện, Yến Cửu vậy mà cũng ở trong đó.
Yến Cửu đến trước Ninh Phong một chút, chắc hẳn cũng không vào tĩnh thất lâu.
Nhưng trước bàn Yến Cửu, đã có bảy tám tấm phù lục đã vẽ xong, Ninh Phong cẩn thận xem xét mấy tấm phù kia, hoàn toàn chưa thấy qua.
Xem ra Yến Cửu không vẽ loại phù lục sơ cấp phổ biến.
Lại một tấm phù được vẽ thành, Yến Cửu nhẹ nhàng đặt tấm phù này sang một bên.
Sau đó, nàng mở một tờ da phù mới, chấm mực, bắt đầu vẽ!
Ninh Phong nín thở, không chớp mắt quan sát tờ da phù kia.
Chỉ thấy Yến Cửu vận ngòi bút linh hoạt, linh lực theo đầu bút lông mà ra, đường nét sắc như dao, trên da phù cứ thế lướt qua lướt lại.
Xoát xoát xoát! Linh lực nâng đầu bút lông, đi uyển chuyển như rắn!
Bốn mươi nhịp thở sau, các đường phù văn màu đỏ hiện lên trước bàn, rồi chìm vào bên trong tấm phù, cuối cùng thu bút.
Phù thành!
"Phù sư ngũ giai quả nhiên bất phàm?"
Ninh Phong âm thầm chấn kinh trong lòng.
Những đường bút trên tấm phù Yến Cửu vừa vẽ rất phức tạp, mà linh lực quán chú cũng nhiều hơn so với ngự phong phù.
Ninh Phong tự hỏi trình độ của mình bây giờ, chỉ sợ vẽ chưa được một nửa, linh lực sẽ theo không kịp, dẫn đến phù bị hỏng.
Còn Yến Cửu lại trải một tấm da phù mới, tiếp tục vẽ bùa.
Ninh Phong nín thở, cẩn thận quan sát toàn bộ quá trình.
Thời cơ Yến Cửu đặt bút, góc độ và cường độ khi dùng bút, còn có vị trí đặt bút.
Mỗi công đoạn đều không muốn bỏ lỡ.
Một tấm, hai tấm, ba tấm……
Tỉ lệ thành phù của Yến Cửu đại khái là bốn thành, tầm mười tấm phù, thành được năm tấm, chỉ có một tấm đạt trung phẩm.
Xem một hồi lâu, Ninh Phong lúc này mới mở chồng da phù trước mặt ra, cầm lên xem xét.
Lần trước khi kiểm tra tư cách phù sư không chú ý, lần này Ninh Phong cố ý nghiệm một chút xem da phù của Lâm gia rốt cuộc là đẳng cấp gì.
Da phù dài hơn bốn tấc, rộng hai tấc.
Màu sắc hơi tối, nhìn qua rất cổ kính.
Ninh Phong nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt ve mặt ngoài da phù, xúc cảm cực kỳ mềm mại nhưng cũng rất dẻo dai.
Chỉ riêng xúc cảm này thôi, đã tốt hơn rất nhiều so với da phù thượng đẳng ở Bảo Lâm Đường.
Vật liệu làm da phù hẳn là da của yêu thú cao giai.
Da thú thật ra được chia làm rất nhiều loại, mỗi loại da thú lại hoàn toàn không giống nhau, ví như da thỏ và da hổ, chất lượng da phù sau khi chế tác xong cũng sẽ khác nhau rất lớn.
Mà thậm chí, ngay cả cùng một loại yêu thú, thì các bộ vị da khác nhau cũng có chất lượng và xúc cảm rất khác biệt.
Những loại phù lục khác nhau, vì độ nhanh khi viết cũng như độ dài các nét vẽ không giống nhau, nên cũng cần loại da phù phù hợp.
Ví dụ, loại bùa chú hồi xuân huyết này, khi viết nhanh cần dùng lực lớn hơn, lúc chuyển nét, nếu dùng lực quá mạnh thì da phù không chịu được linh lực của phù sư, sẽ rất dễ bị tổn hại hoặc bị tì vết.
Cho nên phù sư cao giai, khi vẽ các loại phù lục khác nhau đều phải chọn lựa loại da phù phù hợp.
Da thú ở lưng và da bụng của cùng một loại yêu thú, về chức năng cũng như phẩm chất đều có sự khác biệt.
Ninh Phong đưa da phù lên mũi, nhẹ nhàng ngửi thử, một mùi linh dược nhàn nhạt xông vào mũi.
Trong quá trình chế tác da phù, người ta phải dùng linh dược ngâm trong một thời gian nhất định, sau khi làm mềm da phù, sẽ tiến hành phân tầng và cắt.
Một tấm da yêu thú sau khi cắt và phân tầng sẽ chia thành ba lớp.
Lớp da đầu, lớp da thứ hai và lớp da thứ ba.
Da phù của Lâm gia chính là được cắt ra từ lớp da đầu có chất lượng tốt nhất.
Trải tấm da phù ra, Ninh Phong từ từ nhắm mắt, bắt đầu ngưng thần.
Sau đó nhẩm đọc một đoạn thanh tâm chú.
Chấm mực, chuẩn bị đặt bút!
Đặt bút!
Họa chính là hồi xuân phù.
Trước đây hắn vẫn chưa từng vẽ thành hồi xuân phù, vì linh lực cuối cùng thường không đủ.
Nhưng giờ có sẵn da phù mực phù cao cấp, còn có bút phù tốt miễn phí, Ninh Phong không ngại thử lại một lần nữa.
Tờ phù đầu tiên, Ninh Phong cũng không mong chờ cao, thậm chí đã chuẩn bị sẵn tâm lý thất bại.
Nét bút đầu tiên của hồi xuân phù là hình con rắn ngóc đầu, đi từ phía trên bên trái của da phù xuống phía dưới bên trái, có chút nghiêng góc, phẩm chất phía trước và sau phải đồng đều, nhưng nét cuối cùng khi thu bút thì phải nhấc lên, phần đuôi phải hơi mảnh một chút.
Nét bút này đòi hỏi cả hình và thần, khi viết nhanh thì đầu bút lông cần phải hơi nghiêng sang trái sang phải, mà trong quá trình sử dụng ngòi bút thì cũng cần phải điều chỉnh góc nghiêng.
Linh lực rót vào đầu bút lông cũng phải do người vẽ bùa khống chế phương hướng, lúc này tương đương với việc cần phải để ý đến hỏa hầu.
Cũng giống như đầu bếp nêm muối, nêm quá tay thì sẽ mặn, còn nếu thiếu đi một chút thì lại nhạt.
Vận bút!
Bạn cần đăng nhập để bình luận