Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 125: Bày quầy bán hàng thành đại thần

Chương 125: Bày sạp bán hàng thành đại thần
“Ba bản.”
“Ba bản?!” Tu sĩ trung niên nghe Ninh Phong đòi hỏi nhiều đến thế thì quả thực không tin vào tai mình.
Sững sờ một lúc, hắn mới nói “Đạo hữu, ngươi cũng quá... quá... Ai!”
Hắn muốn nói Ninh Phong quá vô liêm sỉ, nhưng người ta cũng đâu có ép mua ép bán, nói ra rốt cuộc cũng không ổn.
Ninh Phong lại nghiêm mặt nói: “Đạo hữu, ta thấy ngươi thật sự cần quyển « Đốt Hơi Thở Thuật » này của ta mới bằng lòng đổi với ngươi, đổi hay không tùy ngươi cân nhắc thôi.”
“Ta vừa nãy đã nói rồi, ba quyển bí tịch này coi như đổi cho ta, ta cũng không dùng được, còn không bằng hai mươi khối linh thạch thiết thực hơn.”
Tu sĩ trung niên mặt lúc xanh lúc trắng, cau mày không nói lời nào.
Ninh Phong lại nói: “Ngươi nếu bằng lòng đem ba quyển bí tịch đổi quyển « Đốt Hơi Thở Thuật » này của ta, thì ta cũng không cần thêm linh thạch gì nữa.”
Hắn thấy tu sĩ trung niên dường như có chút dao động, liền tiếp tục thổi phồng: “Đạo hữu, ba quyển bí tịch này ở trong tay ngươi chắc cũng được một thời gian rồi phải không?”
Tu sĩ trung niên đang xoắn xuýt, nghe vậy không kìm được quay sang nhìn Ninh Phong, gật đầu nói: “Ở trong tay ta cũng được vài năm rồi, đạo hữu hỏi cái này làm gì?”
Ninh Phong tiếp tục hỏi: “Vậy ba quyển bí tịch này đã từng mang đến cho ngươi chút lợi ích nào chưa?”
Tu sĩ trung niên suy tư một hồi, lắc đầu.
Ninh Phong cười nói: “Đấy chính là, ba quyển bí tịch ngươi giữ lại cũng chẳng có tác dụng gì, nếu có thể đổi lấy một môn công pháp hệ Băng, ngươi thấy có hời hay không?”
Tu sĩ trung niên nghe Ninh Phong nói vậy thì lông mày nhíu lại chậm rãi giãn ra.
Mắt hắn hơi sáng lên, suy tư một hồi dường như đã hạ quyết tâm: “Đổi!”
“Nhưng ngươi phải đưa cho ta một cái túi đựng đồ!”
Tu sĩ trung niên cũng không phải kẻ ngốc, nếu không phải hắn đang rất cần công pháp hệ Băng, thì tuyệt đối không thể nào dùng ba quyển bí tịch đi đổi một quyển bí tịch.
Hắn đã sớm thấy trên sạp hàng của Ninh Phong bày gần hai mươi cái túi trữ vật, sao cũng phải tranh thủ chút lợi ích!
“Được, trừ mấy cái túi trữ vật chỗ này, còn lại ngươi có thể tự chọn một cái.”
Ninh Phong chỉ vào mấy cái túi trữ vật có không gian khá lớn kia, gật đầu nói với tu sĩ trung niên.
Một cái túi đựng đồ thôi, Ninh Phong không muốn cùng đối phương giằng co thêm quá nhiều, nhỡ hắn đổi ý thì coi như phiền phức.
Tu sĩ trung niên ngồi xổm xuống, cẩn thận chọn một cái túi trữ vật trông tương đối mới, sau đó lấy ra ba quyển bí tịch đưa cho Ninh Phong.
Ninh Phong cũng đưa lại quyển « Đốt Hơi Thở Thuật » cho hắn, hai người lại lật bí tịch xem xét kỹ càng một lần, lúc này mới ai nấy hài lòng gật đầu.
Để ba quyển bí tịch vào túi trữ vật rồi, Ninh Phong thấy trong lòng rất vui vẻ.
Ba quyển bí tịch này cực kỳ phù hợp với cảnh giới trước mắt của hắn!
Đao pháp cần được nâng cấp, đao pháp cơ bản cho dù có luyện đến đại viên mãn, luyện đến cực hạn, cuối cùng vẫn còn quá nhiều chỗ thiếu sót về chiêu thức.
Không nói đâu xa, đao pháp cơ bản là môn đao thuật vỡ lòng của tán tu trong Tu Tiên giới, người nào có chút lịch duyệt đều biết đến môn đao pháp này.
Khi đối chiến với người khác, đối phương chỉ cần giao đấu với Ninh Phong vài chiêu thì đã có thể đoán ra được lộ tuyến công thủ của hắn.
Đao muốn chém vào đâu, hoặc muốn ngăn ở vị trí nào, đều sớm bị đối phương thấy rõ, đây là một chuyện rất đáng sợ.
Cho nên, việc học đao pháp mới, đối với Ninh Phong mà nói chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Mà quyển « Thổ Độn Ẩn Bí Pháp » kia bởi vì mang theo thuộc tính ngũ hành pháp thuật, cho dù có luyện đến Trúc Cơ hậu kỳ thì cũng không có vấn đề.
Những pháp thuật này, tu vi cảnh giới càng cao thì pháp thuật thi triển uy lực càng lớn! Không hề có vấn đề nâng cấp.
Từ khi tu sĩ trung niên kia rời đi, khóe miệng Ninh Phong vẫn luôn nở nụ cười.
Hôm nay bày sạp, dù một món đồ cũng không bán được thì hắn cũng cảm thấy lời to!
Nhưng sự thật chứng minh, Ninh Phong đã nghĩ nhiều.
Lâm gia ổn định lại cục diện Phượng Dao Thành, tu sĩ trong thành đón một làn sóng tiêu dùng báo thù.
Khu chợ vỉa hè hôm nay, có thể nói người đông nghìn nghịt.
Trong hơn một canh giờ sau đó, đồ vật trên sạp hàng của Ninh Phong gần như bán sạch.
Pháp khí trừ một chiếc roi da thú cùng một chiếc áo lót phòng ngự pháp khí bị hư hại kia, còn lại đều đã bán hết.
Túi trữ vật dường như đặc biệt bán chạy, Ninh Phong đoán chừng có phải mình ra giá quá thấp hay không, vì hơn hai mươi cái túi trữ vật cuối cùng chỉ còn lại bốn cái.
Cho nên đến cuối cùng, Ninh Phong đã có chút muốn cởi áo pháp bào màu đỏ này ra, cùng với lấy quyển « Thương Lãng Ngọc Nữ Tâm Kinh » kia mang lên để bán tiếp.
Nhưng rốt cuộc hắn vẫn nhịn được, áo pháp bào rất quan trọng không cần phải nói, còn quyển « Thương Lãng Ngọc Nữ Tâm Kinh » kia, Ninh Phong luôn cảm thấy sau này có lẽ sẽ cần dùng đến.
« Thương Lãng Ngọc Nữ Tâm Kinh » cũng là lật từ trong Túi Trữ Vật của Chu quả phụ ra, loại thuật song tu này sớm muộn gì cũng phải học.
Nếu bây giờ bán đi, nói không chừng sau này lại phải tốn nhiều tiền hơn để mua một loại bí tịch tương tự.
Mà lại cho dù có linh thạch, cũng không biết có thể mua được không.
Vì Ninh Phong sớm đã phát hiện, cho dù là ở Bảo Lâm Đường, hay là những cửa hàng khác trong Phường Thị thì đều chưa thấy bán loại bí tịch song tu.
“Quá chói mắt, lần sau bày sạp, không thể đem hết vốn liếng ra bày như thế này.”
Sau khi kiểm kê số tiền thu được từ việc bày sạp, Ninh Phong thiếu chút nữa đổ mồ hôi lạnh sau lưng.
Bày sạp hơn hai canh giờ, mà hắn đã thu được ba trăm bảy mươi hai khối linh thạch.
Nếu chuyện này bị người có tâm để ý đến thì tuyệt đối sẽ nguy hiểm đến tính mạng!
Nghĩ đến đây, Ninh Phong nhanh chóng thu những món đồ còn lại trên sạp vào trữ vật đại, chuẩn bị dọn hàng.
“Đạo hữu làm ăn thật là phát đạt.”
Bà chủ một sạp bán Linh Thực bên cạnh thấy Ninh Phong đang thu dọn, không nhịn được nói với vẻ hâm mộ.
Nàng ta đến đây sớm hơn Ninh Phong những hơn một canh giờ, đến giờ chỉ mới bán được hai cây Linh Thực nhất giai, trừ đi chi phí đào bới, chăm sóc thì số tiền kiếm được chưa đến một khối linh thạch.
Nàng thấy pháp khí trên sạp của Ninh Phong gần như đã bán hết, thì đương nhiên là rất ghen tị.
Hơn mười sạp hàng ở đây thì sạp của Ninh Phong có vẻ buôn bán tốt nhất.
Những người bán hàng khác cũng sớm đã chú ý đến, Ninh Phong trước sau chí ít cũng thu được mấy trăm khối linh thạch.
Bọn họ cũng thấy được, tỉ lệ giao dịch của Ninh Phong cao là do giá tiền của hắn rẻ.
Túi trữ vật, người khác đều bán từ năm khối linh thạch trở lên, mà tên tiểu tử này lại cứ bán bốn khối.
Loại người này, vừa nhìn là biết tay mơ bày sạp, một chút quy củ cũng không hiểu, sớm muộn gì cũng đắc tội với người ta.
Mấy cái túi trữ vật trên sạp của Ninh Phong, thật ra cũng là một vài người bán hàng xung quanh mua về.
Mua dễ dàng vậy, ôm một hai cái qua sạp mình bày bán lại, thế là kiếm thêm được một hai khối linh thạch.
Dù sao cũng là chuyện tiện tay.
“May mắn thôi.”
Ninh Phong sớm đã cảm thấy được những ánh mắt không mấy thiện cảm của những người xung quanh, cũng không ngẩng đầu lên đáp lại nữ chủ quán một câu.
Vội vàng thu dọn xong đồ đạc, hắn nhanh chân rời khỏi khu vực bày sạp.
Sau khi đi qua đi lại giữa các cửa hàng lớn trong Phường thị, lại đi theo dòng người quấn vài vòng, trên đường còn lách người vào nhà vệ sinh công cộng đứng chờ một lúc.
Xác nhận không có người theo dõi thì hắn mới chuồn ra khỏi Phường thị.
Vừa ra khỏi cổng Phường thị, Ninh Phong liền cảm giác đạo bào bị ai kéo một chút, sau đó có một đôi tay giữ chặt cánh tay trái của mình.
Trong khoảnh khắc này, trong lòng Ninh Phong kinh hãi, vô ý thức liền muốn bóp nát một tấm ngự phong phù thượng phẩm.
Nhưng sau đó, hắn cảm thấy hình như có một viên cầu mềm mại, nóng hổi ôm chặt lấy cánh tay trái của mình.
Xuyên qua đạo bào, Ninh Phong vẫn cảm nhận được sự mềm mại và đàn hồi của nó.
Ngay sau đó, một hương thơm mai nhẹ nhàng, khiến người ta xao xuyến, thoang thoảng xông vào mũi, nghe như cả người đều thư giãn.
Bên tai cũng truyền đến một giọng nói quyến rũ, ngọt ngào, làm mềm cả lỗ tai người nghe:
“Này ~ bạn, Vạn Hồng Các của chúng ta ở cửa tây đêm nay mở lại, tất cả đều giảm giá 50%, có muốn đến chơi không?”
...................
Ninh Phong vừa chuẩn bị quay đầu lại thì trước mắt bỗng tối sầm, ý thức như lạc vào hư vô, thiếu chút nữa là té nhào xuống đất.
Đến khi hắn định thần lại thì phát hiện một cái bảng thông tin vậy mà không có dấu hiệu gì hiện lên ở trước mắt.
Trên bảng, có hai dòng chữ phụ đề màu lam đậm, ánh sáng mờ ảo.
Dòng trên là chữ nhỏ:
“Đặc biệt cảm ơn: 【 không hợp nhau phương như ngọc 】 thưởng đại thần chứng nhận một viên.”
Dòng dưới là bốn chữ lớn:
Vạn phần cảm tạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận