Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 142: Mộc linh Khinh Thân Thuật

Ù ù, một tiếng vang trầm.
Trận pháp đã bị công phá.
Mười hai cây cờ trận cùng nhau gãy, trận pháp kết thành lưới ánh sáng tan vỡ.
Ba đầu Huyết Hồ lập tức như sao chổi nhảy ra, lao thẳng về hướng Ninh Phong rời đi.
Con Huyết Hồ dẫn đầu ánh mắt lạnh lùng, vết thương ở móng vuốt bị trận pháp đốt không hề ảnh hưởng đến tốc độ của nó.
Chỉ thấy nó đạp chân sau một cái, nháy mắt vọt ra bảy, tám trượng, lập tức dẫn trước hai con Huyết Hồ còn lại.
Lúc này Ninh Phong đã vọt ra hơn ba mươi trượng, thân hình vừa mới khuất vào trong rừng.
Mà ở phía trước Ninh Phong năm mươi trượng, Trần Vượng cùng Hồ Hạo Giang đang triển khai khinh thân thuật, lao về phía trước.
"Chạy mau, trận pháp bị phá rồi."
Hồ Hạo Giang nghe phía sau tựa hồ truyền đến tiếng trận pháp bị phá hủy, mặt hơi kinh hãi, quay đầu nói với Trần Vượng.
Trần Vượng lắc đầu nói: "Tiểu tử kia còn ở phía sau, coi như trận pháp vỡ, Huyết Hồ ra sau khẳng định sẽ giết hắn trước."
"Có hắn ở đó, nhất định có thể kéo dài chút thời gian, Huyết Hồ giết hắn xong dù có đuổi theo cũng chưa chắc tìm thấy chúng ta!"
Hồ Hạo Giang nghe vậy cũng gật đầu: "Huyết Hồ mà giết tiểu tử kia, hẳn là sẽ không đuổi đến đây, phần lớn sẽ trở về cùng hai con Huyết Hồ còn lại."
Trần Vượng nói: "Đúng vậy, Huyết Hồ từ trước đến nay luôn đi theo bầy! Bọn chúng sẽ không dễ dàng bỏ lại đồng bọn."
"Đi, chúng ta đi hướng kia, đừng có chạy mãi một hướng!"
Hai người nhìn nhau một cái, tăng tốc triển khai thân pháp, hơi đổi hướng, chuẩn bị chạy về phía trước bên trái.
Rừng rậm nguyên thủy này rất rậm rạp, các loại thực vật cao thấp đều có, sau khi lẻn vào sâu trong rừng, nếu cố gắng đổi vài lần hướng thì dù là Huyết Hồ cũng khó lòng tìm thấy dấu vết của bọn họ trong chốc lát.
"Trần đạo hữu, Hồ đạo hữu! Hai người chờ ta một chút!"
Hai người vừa chuẩn bị rẽ sang bên trái thì nghe thấy phía sau mơ hồ có tiếng kêu gào.
Hai người đều nhíu mày, đây là giọng của Ninh Phong.
Nghe khoảng cách thì đại khái chỉ ở phía sau chừng ba mươi trượng.
"Không tốt, tiểu tử kia cũng đuổi theo, mau đi, hất hắn ra!"
"Mộc linh thuật!"
Trần Vượng nghe thấy tiếng của Ninh Phong lập tức lách người, kích phát mộc linh thuật.
Cây cối xung quanh tản ra một chút hơi khí màu xanh, tựa như nâng đỡ thân thể hắn, tốc độ tăng lên rõ rệt.
Mộc linh thuật là một môn khinh thân thuật, Trần Vượng là linh căn Mộc hệ, môn khinh thân thuật này rất phù hợp với hắn.
Mộc linh thuật khi thi triển có thể mượn lực của thực vật xung quanh, khiến hắn ít tiêu hao linh lực, tốc độ di chuyển cũng nhanh hơn một bước.
Trần Vượng là trận pháp sư, vì thực lực không theo kịp nên cố ý tu luyện môn khinh thân thuật cao cấp này, chuyên dùng để chạy trốn.
Tuy hắn vừa rồi hao tổn không ít linh lực khi ổn định trận pháp nhưng lúc này thi triển thân pháp này lại không hề tốn sức.
Hồ Hạo Giang cũng tăng tốc theo sau, bất quá thân pháp của hắn so với Trần Vượng thì kém hơn một chút.
Hai người một trước một sau, nhanh chóng chạy trốn về phía bên trái.
"Hồ đạo hữu! Ta thấy các người rồi, chờ ta một chút."
Tiếng kêu kinh ngạc của Ninh Phong lại truyền đến, mà lại có vẻ gần hơn, ở vị trí chưa đến hai mươi trượng phía sau bọn họ.
"Đáng chết! Tiểu tử kia hẳn là dùng phù lục!"
Trần Vượng nhớ lại lúc trước Ninh Phong dẫn hồ cũng liên tục dùng ngự phong phù nên mới có thể duy trì tốc độ không bị Huyết Hồ đuổi kịp.
Lúc này khoảng cách đột nhiên rút ngắn, chắc chắn cũng là dùng ngự phong phù.
Hai người không nói thêm gì, cắm đầu toàn lực chạy như điên.
Sau khi vọt ra vài chục trượng, Trần Vượng và Hồ Hạo Giang đã có thể nghe thấy tiếng gầm của Huyết Hồ.
Ninh Phong và Huyết Hồ chỉ ở phía sau bọn họ hơn mười trượng!
"A?"
Hồ Hạo Giang bị Trần Vượng bỏ lại một khoảng, tựa hồ cảm giác có một luồng khí tức từ sau lưng lại gần, vội vàng nhìn lại.
Nhưng ngoài ba con Huyết Hồ đang đuổi theo ở ngoài hai mươi trượng ra thì chẳng thấy gì khác.
Ninh Phong đâu? Sao tự nhiên lại biến mất rồi? Chẳng lẽ bị Huyết Hồ ăn thịt rồi?
Hồ Hạo Giang không kịp suy nghĩ nhiều, vội tăng tốc chạy trốn.
Nhưng ngay sau đó, hắn lại cảm thấy luồng khí tức nhàn nhạt ban nãy, nhanh chóng lướt qua bên cạnh như có như không rồi biến mất về phía trước.
Ba con Huyết Hồ nhìn về hướng này cũng sững người một chút.
Chúng phát hiện người áo đỏ vừa rồi mình đuổi theo tựa hồ biến mất trong rừng.
Nhưng chúng gần như không do dự mà tiếp tục đuổi theo hướng này, bên này có hai người!
Hai người kia cũng là người bày trận pháp vây khốn bọn chúng vừa nãy!
Tuyệt đối không thể bỏ qua!
Chỉ trong năm nhịp thở, Huyết Hồ đã sắp đuổi kịp hai người, bám sát phía sau họ chỉ khoảng ba trượng.
Trần Vượng và Hồ Hạo Giang lần nữa cảm nhận được tiếng thú rống lớn phía sau lưng, biết Huyết Hồ đã đuổi tới.
Hai người liếc nhìn nhau, ngầm hiểu, mỗi người tản ra một hướng.
Yêu thú thể lực hơn xa tu sĩ, tiếp tục chạy trốn sẽ chỉ hao tổn sức lực, cuối cùng bị Huyết Hồ đánh chết.
Chi bằng liều một phen, xem có giành được chút hy vọng sống hay không.
Săn bắn lâu năm trong rừng rậm, thường xuyên phải đối mặt với yêu thú.
Trần Vượng và Hồ Hạo Giang sao lại không có chút tuyệt chiêu áp đáy hòm?
Chỉ thấy Trần Vượng lao về phía bên trái rồi đột nhiên xoay người, tay phải vung lên!
Một tấm lưới lớn màu xanh từ tay hắn bay ra, toàn bộ lưới rộng gần ba trượng, nhìn từ xa như được kết bằng dây leo.
Đây là pháp khí tùy thân của Trần Vượng, mộc đằng lưới!
Khi làm ra tấm mộc đằng lưới này đã kết hợp thêm trận pháp vào.
Khi tấn công đối phương, nếu bao phủ đối phương thành công, cơ thể của người đó sẽ bị nhốt bên trong.
Đồng thời thần phách cũng sẽ bị trận pháp kết hợp trong dây leo công kích, sức chiến đấu giảm sút rất nhiều, thậm chí không đánh mà bại!
Lưới lớn vung ra, vừa đúng chỗ hai người vừa nãy, nếu Huyết Yêu tiếp tục lao đến nhất định sẽ bị lưới lớn bao phủ!
Còn Hồ Hạo Giang lao về phía bên phải, trong tay xuất hiện một cây trường mâu màu bạc.
Đây là pháp khí của hắn, so với trường mâu bình thường dài hơn hai thước, đầu mâu cũng dài và nhọn hơn mâu thường.
Cây mâu này tên là du long đâm! Do Hồ Hạo Giang đặt làm riêng để đi săn.
Nó rất thích hợp đánh xa! Nhất là khi đối mặt với yêu thú có thân hình tương đối dài.
Chỉ thấy Hồ Hạo Giang xoay người, trường mâu xoay nửa vòng trong không trung rồi nằm ngang đâm ra, đầu mâu vậy mà tách ra làm ba, phân biệt đâm về ba con Huyết Hồ.
Công kích của Hồ Hạo Giang gần như diễn ra đồng thời với Trần Vượng.
Huyết Hồ vừa lao đến, con dẫn đầu do tốc độ quá nhanh, tuy nhìn thấy lưới lớn của Trần Vượng nhưng đã không kịp tránh né, cắm đầu vào lưới lớn.
Dây leo lập tức phát ra từng luồng ánh sáng xanh, bắt đầu trói buộc chặt chẽ.
Còn ba mũi mâu của Hồ Hạo Giang rung lên bần bật rồi ghim trúng vào thân của hai con Huyết Hồ còn lại!
Một mũi mâu còn lại đâm vào không khí, mũi mâu này vốn định đâm vào con Huyết Hồ đầu đàn, nhưng tiếc là bị lưới lớn va phải nên lệch hướng đâm vào không khí.
"Ha ha! Tốt! Hồ đạo hữu, làm tốt lắm!"
Trần Vượng thấy dù chỉ một con Huyết Hồ mắc lưới, nhưng hai con còn lại cũng trúng mâu của Hồ Hạo Giang.
Mặt tái nhợt của hắn có chút huyết sắc trở lại, trong ánh mắt còn lộ vẻ kích động vui mừng.
Hắn cùng Hồ Hạo Giang đã đi săn nhiều năm, biết cây trường mâu kia lợi hại đến mức nào!
Đầu mâu kia có độc!
Bạn cần đăng nhập để bình luận