Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 49: Bảo lâm đường dự đoán

Ngô Châu làm xong việc, thấy Ninh Phong đứng ở đó, vội vàng bước tới, trên mặt áy náy: “Hôm nay khách nhân có hơi đông, thật ngại quá.” Ninh Phong dời mắt khỏi những tấm phù da, nhìn sang Ngô Châu.
Phất tay cười nói: “Không sao, ta hôm nay tới là muốn xuất ra chút phù.” “A? Nhanh vậy sao?” Ngô Châu hơi kinh ngạc: “Hôm qua mới nhờ tỳ nữ đến bán phù, hôm nay ngươi lại có phù lục rồi à?” Nàng thật sự rất bất ngờ, hôm qua hai tỳ nữ của Ninh Phong đến bán phù, nàng đã hơi khó hiểu.
Tuy số lượng phù lục không nhiều, nhưng hai ngày trước Ninh Phong mới đưa tới một đợt mà!
Hai ngày trước Ninh Phong đem hơn năm trăm tấm phù lục đến bán.
Vậy mà chỉ cách một ngày, tỳ nữ của hắn lại mang gần hai trăm tấm phù lục ra bán.
Tính ra đã là 700 tấm rồi.
700 tấm phù lục, một phù sư Luyện Khí kỳ trung kỳ bình thường, dù chỉ vẽ phù tá lực thôi, cũng cần gần nửa tháng.
Đấy là còn tính đã quen tay.
Nếu trình độ kém hơn, linh lực không đủ, thì 700 tấm phù tá lực có khi phải vẽ cả tháng!
Vậy mà hôm nay Ninh Phong lại đến bán phù.
Ba ngày mà ra tới ba lần phù lục!
Không biết hôm nay hắn muốn đem bao nhiêu phù lục tới nữa đây?
Ninh Phong để ý thấy biểu cảm thay đổi của Ngô Châu, ít nhiều cũng đoán ra nàng đang nghĩ gì trong lòng.
Cười nói: “Ta trước đó thật ra tích trữ không ít phù lục, dạo gần đây cần linh thạch xoay vòng, cho nên mới mang ra bán.” Dứt lời lật bàn tay, lấy ra một chồng phù lục cao cỡ hai tầng đặt xuống đưa cho Ngô Châu: “Tranh thủ kiểm kê đi, ta còn có chuyện phải làm.” Ngô Châu rút ra một tấm phù tá lực, để lên mũi, nhẹ nhàng ngửi một hơi.
Rồi trừng mắt nhìn Ninh Phong, có chút giận dỗi: “Gạt quỷ ai! Mấy lá bùa này vẽ không quá mười hai canh giờ!” Nguyên nhân nàng nổi giận đương nhiên là vì Ninh Phong nói dối.
Rõ ràng là có chút xem nàng như khách sáo.
Ngô Châu giao dịch phù lục vô số lần, chút tâm tư này của Ninh Phong sao có thể qua mắt được nàng?
Nàng chỉ cần ngửi chút thôi cũng có thể đoán ra lá phù này vẽ lúc nào.
Phù lục của Ninh Phong, mực in bên trên vẫn còn mùi nồng, đặc biệt mới, rất rõ ràng là mới vẽ tối qua!
Lại còn bút tích thanh thoát, người có chút kinh nghiệm đều có thể nhìn ra đây toàn bộ là phù mới!
Ninh Phong cười gượng, hắn biết khả năng lớn là không qua mặt được Ngô Châu.
Bất quá trong lòng âm thầm cảnh giới, vừa rồi nhìn ánh mắt Ngô Châu, hình như mình biểu hiện vẫn quá ưu tú rồi.
Ừm, rất có thể là do ra phù quá nhiều.
Sau này phải tìm nhiều nhà hiệu buôn hợp tác, không thể chỉ bán cho mỗi Bảo Lâm đường.
Nếu không, mình mang bí mật kim thủ chỉ, rất dễ lộ tẩy!
Ngô Châu cầm lấy phù lục, kiểm lại một lượt, cả người cũng rơi vào trầm tư.
Trước đã đưa 700 tấm, hôm nay lại đưa gần ba trăm tấm phù.
Trong ba ngày, đã vẽ một ngàn tấm phù tá lực!
Trong đó còn có một ít trung phẩm.
Ngoài ra, còn có một phần vẽ phù khó hơn chút là ngự phong phù.
Cái tên phù sư này! Không chỉ đơn giản vậy thôi!
Trong lòng Ngô Châu còn khiếp sợ hơn lần trước.
Lần trước đơn giản là có chút trung phẩm phù tá lực, kỹ thuật tăng lên nhanh nên mới khiến Ngô Châu thấy ngạc nhiên thôi.
Còn lần này, số lượng và tần suất ra phù khiến Ngô Châu chấn kinh.
Trong ba ngày Ninh Phong, liên tục mỗi ngày đều phát triển phù mới, điều đó nói rõ là hắn ngày nào cũng vẽ bùa!
Phù sư bình thường do linh lực không đủ, căn bản không thể như Ninh Phong, liên tục ba ngày vẽ bùa.
Trừ phi cắn thuốc!
Nhưng phù tá lực không phải loại phù đáng giá bao nhiêu, không thể có chuyện phù sư cắn thuốc để đi vẽ loại bùa này!
Ngô Châu càng nghĩ càng kinh hãi.
Nàng không biết Ninh Phong mang theo hệ thống, Ninh Phong vẽ bùa tuy cũng cần tiêu hao linh lực, nhưng còn lâu mới giống như các phù sư bình thường vậy, nhập không đủ xuất a!
Hơn nữa tỷ lệ thành công của Ninh Phong lại cao hơn các phù sư khác rất nhiều, đã gần sáu thành rồi!
Một phù sư Luyện Khí kỳ trung kỳ có thể đạt được tỷ lệ thành công bốn thành, đã là rất hiếm có rồi.
Ngô Châu có vẻ nể phục, liếc mắt nhìn xung quanh, không thấy có ai chú ý bên này.
Liền thấp giọng nói: “Ninh đạo hữu, hôm nay đợt phù này, ta đề nghị nên giữ lại đã.” Nàng hơi do dự có nên trực tiếp nói cho Ninh Phong biết hay không, tần suất ra phù như này quá cao, rất dễ sinh chuyện.
Ngô Châu cũng không muốn Ninh Phong gặp chuyện gì, vững vàng tế thủy trường lưu, chẳng phải tốt hơn sao?
“Giữ lại?” Con ngươi Ninh Phong đảo một vòng, lập tức hiểu được ý trong lời Ngô Châu.
Tần suất ra phù của mình quá cao.
Ngô Châu muốn bảo vệ hắn, đồng thời cũng muốn bảo vệ mối quan hệ hợp tác lâu dài giữa Bảo Lâm Đường và hắn.
Thực ra Ninh Phong cũng biết việc mình ba ngày ba lần ra phù lục, chắc chắn không ổn.
Hắn tối qua vốn không định vẽ bùa, nhưng tình thế ép buộc.
Đại chiến đêm qua không biết sẽ gây ra hậu quả gì, hắn cần tính toán trước.
Ngô Châu khẽ gật đầu, giọng càng nhỏ hơn: “Phù lục có thể sẽ tăng giá rất nhanh, nếu ngươi giữ lại chờ một thời gian rồi bán, có lẽ sẽ thu về được giá cao hơn!” Ninh Phong kinh ngạc: “Phù lục tăng giá?” Nhanh vậy sao? Chẳng lẽ mình vẫn chậm chân một bước?
“Ninh đạo hữu, ta cũng là vì ngươi thôi, trận đánh trên trời đêm qua ngươi chắc hẳn cũng thấy chứ? Hôm nay số người ở phường thị có lẽ so với ngày xưa còn đông hơn nhiều đúng không?” “Căn cứ dự đoán của Bảo Lâm Đường, giá thị trường phù lục trong thành, nhất định sẽ tăng không giảm. Chậm nhất đến trưa mai, chắc chắn sẽ đón đợt tăng giá đầu tiên!” Ngô Châu đưa cho Ninh Phong ánh mắt ý bảo 'ngươi nên hiểu chứ'.
Có chút thiện ý không tiện nói rõ, nói quá thẳng ra, hay là nói quá nhiều, ngược lại sẽ biến khéo thành vụng, khiến thiện ý của mình thành ra giả dối.
Ninh Phong gật đầu.
Quả nhiên! Ta hiểu, ta đều hiểu mà!
Cho nên ta mới phải vội vàng ra đống bùa chú này đó!
Hắn hít một hơi sâu, hỏi: “Vậy giấy làm bùa, mực in phù thì sao? Có khả năng tăng giá không?” Ngô Châu kinh ngạc: “Ngươi cứ nhìn mà xem?” Vừa nói vừa đẩy nhẹ đống phù lục về cho Ninh Phong.
Ừm, khỏi phải nói, tự nhiên là nước lên thì thuyền lên, tăng theo rồi.
Bất kể thứ gì liên quan đến đồ dùng của tu sĩ đều sẽ tăng giá.
Nếu loạn lên, thì ngay cả linh mễ, thịt yêu thú, thậm chí là những vật tư sinh hoạt cơ bản như gạo bình thường, cũng sẽ tăng giá.
Thời thịnh, giá cả ổn định, trăm nghề phồn vinh.
Thời loạn, một căn nhà, có khi chỉ đổi được ba cân gạo.
Ninh Phong lại một lần nữa đưa đống phù lục này đến, chỉ vào những tấm da thú nhân tạo được dùng làm phù da ở giữa cửa tiệm.
Hỏi: “Những tấm phù da này bán thế nào?” Ngô Châu ngẩn người, nói: “Ninh đạo hữu muốn mua phù da sao?” Một lúc sau, Ngô Châu chợt bừng tỉnh, nàng hiểu ra rồi!
Nhìn Ninh Phong với ánh mắt có phần kính nể hơn!
Cái gì chứ! Thì ra Ninh đạo hữu cũng muốn thừa dịp nước đục thả câu, trữ trước một ít nguyên vật liệu!
Chả trách vội vã ra phù như thế, hắn cần đổi thành tiền mặt, tích trữ càng nhiều phù da.
Sau đó chờ đến khi tăng giá rồi lại ra tay, lợi ích chắc chắn sẽ cao hơn.
Như vậy, Ngô Châu đã lý giải cách làm của Ninh Phong.
Phàm là bất cứ phù sư nào có thể đánh giá được việc giá phù lục tăng lên, đều sẽ lựa chọn như vậy!
Ngô Châu từ những mẫu da phù kia lấy ra một tấm da màu vàng sẫm, đưa cho Ninh Phong:
“Ngươi xem loại da phù này thế nào, vật liệu dùng bảy phần da thú bình thường, phần còn lại là thêm da yêu thú cấp thấp, hỗn hợp mà thành!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận