Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 162: Viện tử giá bán

"Tần tỷ tỷ, ngươi có phát hiện ra không, công tử dường như trở nên đẹp trai hơn rất nhiều."
"Ừm, phát hiện rồi, làn da còn trắng còn mịn hơn cả chúng ta!"
Chờ Ninh Phong tắm rửa xong bước ra, hai nàng phát hiện Ninh Phong rõ ràng có chút khác biệt so với trước kia.
Toàn thân hắn, dường như càng thêm sạch sẽ.
Khí chất thoát tục, thanh cao như trích tiên. Da của hắn trắng như mỡ dê, tóc cũng càng đen hơn. Đôi mắt sáng ngời, trong veo và tỏa ra ánh nhìn tinh xảo.
Khi tấn thăng lên Luyện Khí hậu kỳ, cơ thể đã thải loại bớt không ít tạp chất, tinh thần và khí chất của Ninh Phong lại được nâng lên một tầm cao mới!
Bất quá, những điều này Ninh Phong cũng không tự biết, từ kiếp trước đến kiếp này, hắn đều không thích soi gương. Trong viện Trường Sinh Hạng này chỉ có một chiếc gương đồng, lại được đặt trong phòng của hai nàng.
Lần duy nhất hắn soi gương là khi đến Phượng Dao Thành Phường thị, vô tình nhìn thấy hình dạng mình trong chiếc gương đồng ở một cửa hàng.
Thấy Ninh Phong có vẻ định ra ngoài, Tần Tuyết vội vàng tiến lên nhắc nhở: "Công tử, hôm nay là ngày trả tiền thuê nhà, người môi giới có lẽ sẽ tới thu tiền."
"Ừ, ta đưa tiền thuê nhà cho ngươi đã."
Ninh Phong lấy từ trong túi trữ vật ra tám viên Linh Thạch đưa cho Tần Tuyết.
Bình thường, hắn sẽ đưa một ít Linh Thạch dự trữ cho hai nàng, tiện để các nàng mua sắm đồ dùng trong nhà, không cần phải hỏi hắn. Nhưng mỗi lần đưa Linh Thạch cho hai nàng, đều không quá ba viên.
Ninh Phong lo rằng nếu các nàng mang quá nhiều Linh Thạch, sẽ dễ bị người dòm ngó.
Ngôi viện ở Trường Sinh Hạng này, tiền thuê mỗi tháng là tám viên Linh Thạch. Với số lượng Linh Thạch như vậy, Tần Tuyết đương nhiên phải hỏi Ninh Phong trước, nếu không khi hắn ra ngoài không biết lúc nào mới trở về, nhỡ người môi giới đến mà trong tay các nàng không đủ tiền để trả.
Tần Tuyết nhận Linh Thạch, lại hỏi: "Công tử, nhỡ người môi giới có đến, lại hỏi chuyện bán viện, chúng ta nên trả lời thế nào cho phải?"
Nhắc đến chuyện này, Ninh Phong không khỏi dừng bước, trầm tư đứng giữa sân.
Lần trước khi Lương Cao tới thu tiền thuê, lúc đó hắn không có ở nhà.
Lương Cao bảo hai nàng chuyển lời cho Ninh Phong, rằng chủ thuê ngôi viện đã ủy thác người môi giới, muốn bán lại căn viện này.
Lương Cao hi vọng Ninh Phong suy xét một chút, nếu hứng thú, có thể mua lại căn viện này.
Nếu Ninh Phong không muốn mua, người môi giới của họ sẽ mua lại rồi tiếp tục cho Ninh Phong thuê.
Bất quá chuyện này, bọn họ cũng cần phải hỏi ý kiến Ninh Phong, bởi vì trong hợp đồng có ghi rõ, Ninh Phong được ưu tiên mua lại hoặc thuê tiếp căn viện này.
Hai nàng sau đó đã nói lại chuyện này với Ninh Phong, nhưng hắn không mấy để tâm.
Bây giờ nghe nhắc lại, không thể không cân nhắc kỹ hơn.
"Lương Cao lần trước, nói căn viện này giá bao nhiêu?"
Ninh Phong hỏi Tần Tuyết.
"Tám mươi tám viên Linh Thạch."
Tám mươi tám viên Linh Thạch sao?
Ninh Phong khẽ nhíu mày.
Nói đắt thì không hẳn, dù sao tiền thuê nhà cũng mất tám viên Linh Thạch mỗi tháng. Mua lại căn viện này, chẳng khác nào chỉ mất mười một tháng tiền thuê, thế nào cũng có lợi.
Mà Ninh Phong trong mấy năm tới, rất có thể sẽ ở lại Phượng Dao Thành, nếu mua được căn viện này, sẽ tiết kiệm được rất nhiều tiền thuê nhà.
Nhưng không được hoàn mỹ là, phong thủy ngôi viện này có vẻ không tốt lắm.
Dù đã bố trí trận pháp để cản sát khí, trong lòng Ninh Phong vẫn luôn có một khúc mắc.
Mặt khác, giá nhà ở thành tây dường như đã giảm sau cuộc đại chiến.
Lần trước ở bên ngoài Phường thị, có người môi giới chào mời Ninh Phong mua căn nhà ở thành tây, quy mô gần như tương đương, giá là một trăm ba mươi viên Linh Thạch.
Chênh nhau hơn bốn mươi viên Linh Thạch, số tiền này với Ninh Phong bây giờ không đáng là bao.
Môi trường sống ở thành tây, chắc chắn sẽ tốt hơn thành đông một chút, nhưng vì đã ở quen ở thành đông, với lại Ninh Phong đã quen với những người hàng xóm xung quanh, hắn không muốn vội vàng chuyển nhà.
Suy nghĩ một lát, hắn liền nói với Tần Tuyết:
"Nếu người môi giới hỏi về chuyện này, ngươi cứ nói là ta trả sáu mươi viên Linh Thạch, nếu bọn họ đồng ý bán thì ngày mai ta sẽ đến chỗ người môi giới làm thủ tục."
"Còn nếu như bọn họ không đồng ý bán, thì thôi vậy, cứ thuê tạm vậy."
Ở thành đông mua nhà, trừ phi tỷ lệ chi phí - hiệu quả quá cao, nếu không Ninh Phong thà bỏ thêm chút Linh Thạch ra để mua nhà ở thành tây.
Đầu tư vào bất động sản, cái chính là khu vực và tiềm năng, chứ không phải giá cả.
Thành tây dù là về linh khí, sự phát triển thương mại hay thậm chí an toàn giao thông đều hơn hẳn thành đông.
Nhưng nếu căn viện này có thể mua được với giá sáu mươi viên Linh Thạch, thì Ninh Phong vẫn có thể chấp nhận.
"Vâng, công tử." Tần Tuyết đáp lời.
Ninh Phong đi tới cổng viện, sửa sang lại y phục pháp bào trên người.
Một lần nữa cẩn thận kiểm tra xem có chỗ nào chưa ổn.
Sau khi thăng lên Luyện Khí hậu kỳ, khi mặc thêm cái pháp bào hạ phẩm này, khí tức bên ngoài của hắn vẫn không khác trước là mấy.
Tu sĩ Luyện Khí kỳ căn bản không cách nào dò ra được cảnh giới thực sự của Ninh Phong.
Dù có phóng thích khí tức dò xét, họ cũng chỉ cảm thấy Ninh Phong tu vi là Luyện Khí trung kỳ.
Nhưng nếu là tu sĩ Trúc Cơ, vẫn có thể dễ dàng nhận ra được cảnh giới thực sự của Ninh Phong.
Ninh Phong định tranh thủ đến Phường thị tìm xem có pháp bào trung phẩm nào phù hợp không, pháp bào trung phẩm có lẽ có thể che mắt được các tu sĩ Trúc Cơ.
Hắn không muốn sau này khi gặp Trần Nguyệt Linh, lại bị đối phương liếc mắt một cái là nhìn ra hắn đã thăng cấp.
Chỉ trong vòng ba bốn tháng ngắn ngủi, mà đã thăng liền hai cấp, ngay cả Ninh Phong cũng thấy hơi nhanh.
Nhưng, mười sáu tuổi mà Luyện Khí tầng bảy, có thật sự nghịch thiên lắm không? Chưa hẳn.
Ở một số Tiên Tộc lớn hay đại tông môn, những đệ tử thiên tài, hơn mười tuổi đã chạm đến đỉnh phong Luyện Khí, cũng không phải là chuyện hiếm thấy.
Tỉ như Lâm Triều Nguyên của Lâm gia.
Lâm Triều Nguyên trạc tuổi Ninh Phong, nhưng tu vi chắc chắn cao hơn Ninh Phong.
Ninh Phong cảm thấy Lâm Triều Nguyên ít nhất cũng phải là Luyện Khí tầng tám.
Phượng Dao Thành, một Tiên thành vắng vẻ như thế này, mà vẫn có người tài giỏi như vậy, huống hồ những Hoàng thành, các Tiên thành lớn, hay là đại tông môn hoặc gia tộc quyền thế?
Bất quá, là thiên kiêu xuất chúng, chưa hẳn đã là chuyện tốt.
Ninh Phong vốn không có bối cảnh gì, đã khiêm tốn rồi thì cần cố gắng khiêm tốn hơn nữa, không nhất thiết phải để người khác biết cảnh giới thực sự của mình.
Cho nên, tấm ngọc bài phù sư Tiên Quốc kia, Ninh Phong quyết định tạm thời không khoe ra.
Như vậy người khác sẽ không phát hiện ra, hắn đã lên đến Luyện Khí tầng bảy.
Đây không phải là nhút nhát, mà là để tự bảo vệ mình.
Mở cấm chế trận pháp, đẩy cửa bước ra khỏi Trường Sinh Hạng.
Xem ra trận pháp Tán Sát Hóa Linh này có tác dụng thật.
Mấy tháng gần đây, Ninh Phong không ít lần hóa nguy thành an.
Mà Linh Thạch tài sản thì tăng lên gấp mấy ngàn lần, tu vi cũng tăng hai cấp, đẳng cấp phù sư trực tiếp nhảy vọt lên ba cấp.
Ninh Phong chợt thấy căn viện này cũng không tệ.
Vắng vẻ cũng là một ưu điểm, ít nhất là đủ yên tĩnh, có thể tĩnh tâm tu luyện.
Đường Âm Như nhà bên cạnh, dường như đã lâu không xuất hiện, Ninh Phong luôn cảm thấy cô ta đang cố tình tránh mặt hắn.
Ngược lại là Quan Tuệ, thỉnh thoảng sẽ tới trò chuyện với hai nàng.
Xung quanh không có nhiều bạn đồng trang lứa để tiếp xúc, nếu Đường Âm Như đi trông coi tiệm ở Phường thị, Quan Tuệ ở nhà một mình cũng sẽ buồn chán.
Cho nên thời gian này, cô bé đến nhà Ninh Phong rất thường xuyên.
Mỗi lần nhìn thấy Ninh Phong, sắc mặt của cô đều không mấy dễ chịu, Ninh Phong cũng chẳng mấy khi để ý tới cô bé, dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ con.
Nhưng Ninh Phong hơi tò mò, không biết Quan Tuệ có biết chuyện đêm hôm đó Đường Âm Như đến đột phá Luyện Khí tầng ba hay không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận