Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 391: Đạo lữ cùng pháp khí

Một đêm trôi qua.
Gia sản của Ninh Phong trực tiếp tăng gấp trăm lần.
Mấy khoản thu nhập từ cửa hàng phù lục và Thanh Lục viện bỗng trở nên không đáng kể.
Ba phần truyền thừa và tài sản của Tiên tộc giờ thuộc về một mình hắn.
Trong thời gian ngắn, Ninh Gia trang không cần phải lo lắng về Linh Thạch nữa.
Vì vậy, Ninh Phong quyết định ở lại trấn giữ Trang tử nửa tháng rồi tính tiếp.
Tuy nhiên, chỉ mới hai ngày sau.
Toàn bộ chi tiết về việc các gia tộc trong thành liên thủ với người ngoài tấn công tập kích Ẩn Thanh thành lần này cuối cùng cũng truyền đến Trang tử.
Tin tức này do Trương Uy và Trịnh Vũ mang về.
Khi họ đang làm việc ở Linh Điền thì nghe được mấy tiên nông bàn tán về chuyện này.
Thế là sau khi trở lại Trang tử, hai người liền nhanh chóng kể lại.
Cuối cùng tin tức tự nhiên lọt vào tai Đường Âm Như.
Đường Âm Như ban đầu còn không tin, nhưng để xác thực, nàng đã gọi Trương Uy và Trịnh Vũ đến, hỏi cặn kẽ một lần rồi mới tin bảy tám phần.
Trong bữa ăn.
Đường Âm Như thấy Ninh Phong đến, không đợi hắn ngồi xuống đã vội vàng hỏi:
“Có phải ngươi đã cứu thành chủ vào ngày thành chủ đại hôn?”
“Có phải người đã g·iết thiếu niên Trúc Cơ thành chủ Mục Dương thành tại Trường Thanh Nhai là ngươi?”
“Có phải ngươi là người đã tiêu diệt Cao gia, Trương gia và Kha gia, ba nhà bị lật tung lên, nhà cửa tan hoang?”
Đường Âm Như mở to mắt, vẻ mặt lo lắng nhìn Ninh Phong, chờ đợi câu t·r·ả lời của hắn.
"Đúng vậy."
Ninh Phong khẽ gật đầu.
Chuyện đến nước này, hắn không thể tiếp tục giấu giếm người nhà.
“Vậy tại sao ngươi không nói sớm với chúng ta?”
Nhan Thủy Thu ở bên cạnh nghe Ninh Phong đích thân thừa nhận thì vẻ mặt lập tức trở nên cổ quái.
Vừa kinh ngạc, vừa vui mừng, vừa oán giận. Kinh ngạc là Ninh Phong trước đây tại Phượng Dao thành có tu vi không sai biệt lắm mình, bây giờ đã vượt xa tầm với!
Cảm giác này giống như hai người đi làm thuê ở xa nhà.
Một người về ăn Tết lái xe Bentley!
Một người trở về gồng mình bắt tàu lửa cũ kĩ!
Chênh lệch quá lớn!
Nhưng với tư cách là Đạo Lữ của Ninh Phong, Nhan Thủy Thu càng thêm vui vẻ.
Ở Tu Tiên Giới này, không gì bằng tìm được một người có thực lực mạnh mẽ làm chỗ dựa, để một nữ tu cảm thấy an toàn hơn!
Quan Tuệ thấy cảnh này thì không khỏi liếc nhìn Ninh Phong, sau đó cười thầm đầy ẩn ý.
Còn An Sở Khê thì không nói gì, chỉ mỉm cười im lặng.
Thật ra, hai ngày trước, nàng đã biết Ninh Phong chính là thiếu niên Trúc Cơ kia.
Con đường tin tức của người An Gia nhanh hơn rất nhiều so với những người hầu trong trang.
Nhưng An Sở Khê là người thông minh.
Nàng p·h·át hiện Đường Âm Như và Nhan Thủy Thu vẫn chưa biết chuyện này nên không lên tiếng.
Một khi mở miệng nói ra, rất có thể sẽ đắc tội với Ninh Phong, đồng thời cũng đắc tội với Đường Âm Như và Nhan Thủy Thu.
Có những chuyện giả vờ ngốc là tốt nhất.
Nhưng giả ngốc không phải là giả c·h·ết.
Vì vậy, An Sở Khê cũng giả bộ ngạc nhiên hỏi:
“A! Khi nào thì ngươi Trúc Cơ vậy? Sao không nói sớm cho chúng ta biết để chúng ta vui lây!”
“Chuyện này có gì đáng nói?”
Ninh Phong cười đáp: "Cho dù ta nói cho các ngươi biết ta đã Trúc Cơ, thì sao nào?"
“Hai năm nay các ngươi không sinh con thì cũng lo lắng có con, ta thấy các ngươi rất bận, ta lại bận rộn vẽ bùa và tu luyện nên không nói cho các ngươi biết.”
Đường Âm Như hít sâu một hơi, có vẻ hơi giận dữ nói:
"Chuyện lớn như vậy, ít nhất ngươi nên nói cho chúng ta biết một tiếng, dù gì chúng ta đều là người nhà của ngươi.”
"Người khác mà Trúc Cơ thì còn thông báo cho thân bằng hảo hữu, mời họ đến dùng cơm, còn ngươi thì ngược lại, ngay cả người nhà cũng giấu!"
Ninh Phong cười nói: "Mời người ngoài cũng không cần, chính chúng ta ở nhà ăn một bữa tiệc lớn cũng tốt, việc này ngươi cứ xem mà sắp xếp."
Đường Âm Như khẽ gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Vẻ mặt của nàng thoáng hiện chút thất vọng không dễ nhận thấy.
Ninh Phong nhìn thấy điều này.
Thật ra, ngay từ khi vừa vào cửa, lúc Đường Âm Như hỏi về chuyện này, Ninh Phong đã p·h·át hiện ra.
Việc Ninh Phong Trúc Cơ khiến Đường Âm Như rất thất vọng.
Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng lớn.
Đường Âm Như luôn để ý đến sự khác biệt giữa hai người, luôn canh cánh trong lòng.
Về tuổi tác thì đã có khoảng cách.
Về tu vi thì chênh lệch lại càng lớn hơn.
Ninh Phong Trúc Cơ, Đường Âm Như tự nhiên sẽ rất vui mừng.
Nhưng đồng thời, áp lực của nàng cũng tăng lên m·ã·n·h l·i·ệ·t.
Nàng luôn lo lắng t·h·i·ê·n phú của mình không tốt, kiếp này khó mà Trúc Cơ, không thể cùng Ninh Phong đầu bạc răng long!
Vì thế mà trước đây Ninh Phong không nói cho nàng biết mình đã Trúc Cơ.
Đây không phải là do Ninh Phong cố ý giấu giếm, mà là hắn không muốn thấy Đường Âm Như lại vì chuyện đó mà buồn phiền.
Chênh lệch về tu vi giữa hai người đã gần như trở thành khúc mắc trong lòng Đường Âm Như.
Để Đường Âm Như không nghĩ ngợi lung tung.
Sau khi ăn xong, Ninh Phong liền cho hạ nhân thu dọn bàn ăn.
Sau đó từ trong túi trữ vật lấy ra hơn hai mươi kiện p·h·áp khí.
Tất cả đều được bày ra trên bàn:
"Mọi người chọn đi, p·h·áp khí cố gắng mang nhiều một chút, không chỉ tăng chiến lực mà khi cần còn có thể đổi lấy Linh Thạch."
"Thật sao?"
Vẻ mặt Đường Âm Như cuối cùng cũng tươi tỉnh hơn, bắt đầu vây quanh những món p·h·áp khí, từng cái một chạm vào.
Nhan Thủy Thu và An Sở Khê cũng không khách khí, mong chờ nhìn những món p·h·áp khí trên bàn.
Đối với tu tiên giả mà nói, p·h·áp khí có sức hút rất lớn, cho dù là nữ tu, p·h·áp khí cũng hấp dẫn ánh mắt của các nàng hơn trang sức.
"Đây đều là tr·u·ng phẩm!"
Đường Âm Như rất nhanh đã nhận ra, trên bàn p·h·áp khí, không có một cái nào là hạ phẩm!
Nàng không kìm được kinh hô lên.
"Ngạc nhiên, ta cho các ngươi p·h·áp khí mà lại tặng đồ dỏm à?"
Ninh Phong cười nói.
Thấy tam nữ hớn hở chọn lựa p·h·áp khí, Quan Tuệ lại ngồi một bên không hề nhúc nhích.
Không phải nàng không muốn chọn, mà là thân là tiểu bối, nàng chỉ có thể chọn sau cùng.
Ninh Phong xoay tay một cái, đưa một món p·h·áp khí tới: “Cầm lấy!”
“Mấy ngày trước đã nói cho ngươi một món p·h·áp khí, xem cái này thế nào?”
Quan Tuệ nhận lấy, nhìn một lượt thì hai mắt liền sáng lên!
Món p·h·áp khí này cũng là tr·u·ng phẩm! Mà lại là một chiếc trảo sắt màu trắng bạc, trông có vẻ không tầm thường!
Quan Tuệ vội đứng dậy, trực tiếp đeo vào tay trái, vung một trảo lên không trung.
Một đạo trảo quang màu trắng bạc lập tức hướng lên không trung rạch tới!
Ầm ầm!
Trận p·h·áp bị đả kích, thế mà khẽ rung lắc một chút.
“Ngươi đang làm gì vậy?”
Đường Âm Như thấy d·ị· ·t·h·ư·ờ·n·g, liền ngẩng đầu nhìn sang, cau mày giận dữ nói: “Ngươi bị ngốc hả? Muốn thử p·h·áp khí thì ra ngoài thử đi! Lấy trận p·h·áp nhà mình ra thử?”
Ninh Phong cười nói: “Không có gì đáng ngại.”
Quay đầu nhìn Quan Tuệ: “So với món ám khí trước kia tốt hơn nhiều đúng không? Dùng có thuận tay không?”
Quan Tuệ gật đầu: “Đương nhiên rồi, dù gì đây cũng là tr·u·ng phẩm!”
Nàng giơ hai tay lên, lắc lư trước mặt Ninh Phong, có chút tiếc nuối nói: “Tiếc là cái móng vuốt này không phải màu đen, không thì đã có thể kết hợp thành một đôi rồi!”
Quan Tuệ ban đầu có một chiếc trảo sắt đen hạ phẩm.
Bây giờ chiếc móng vuốt tr·u·ng phẩm này lại có màu bạc, khiến hai tay nàng không đồng màu.
"P·h·áp khí là để g·iết người, g·iết người mà còn nhìn màu sắc à?"
Ninh Phong cười nói.
Chiếc trảo sắt tr·u·ng phẩm màu bạc này vốn là p·h·áp khí của Tư Mã Hiền.
Uy lực của nó quá lớn.
Quan Tuệ chỉ mới Luyện Khí tr·u·ng kỳ mà đã có thể dùng loại p·h·áp khí này là may mắn rồi!
Vậy mà nàng còn chê bai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận