Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 121: Công tử đẹp như ngọc

Chương 121: công tử đẹp như ngọc
Ninh Phong trước đó đã từng quyết định, lần sau bán phù lục sẽ tìm cửa hàng khác, tránh tiếp xúc quá nhiều với Bảo Lâm Đường. Nhưng bây giờ thành nội vừa trải qua hỗn loạn, tìm chỗ quen vẫn hơn chỗ lạ. Cân nhắc một hồi, Ninh Phong cảm thấy lựa chọn người quen vẫn thỏa đáng hơn.
“Ninh đạo hữu?” Ngô Châu ngơ ngác nhìn một lúc, mới nhận ra là Ninh Phong. Hai tháng không gặp, nàng có chút sững sờ. Chỉ thấy người trước mắt: công tử văn nhã, áo hồng tay rộng. Lông mày đậm như dao, người đẹp như ngọc. Ngô Châu chỉ cảm thấy Ninh Phong dường như đã biến thành một người khác.
Ninh Phong lúc này khoác trên người không còn là những bộ đạo bào bằng vải vóc thông thường, mà là pháp bào thật sự. Nhìn dáng vẻ của Ninh Phong, so với lần trước lại càng thêm thẳng tắp, khí chất toàn thân cũng cao hơn. Quan trọng nhất là Ngô Châu phát hiện trên người Ninh Phong có thêm một cỗ sát khí! Cỗ sát khí này khiến Ninh Phong biến đổi quá nhiều.
“Sao vậy? Ngô đạo hữu? Bộ đạo bào đỏ này của ta khó coi lắm sao?” Ninh Phong cười hỏi.
“Không có… Sao lại khó coi được chứ, ta thấy rất đẹp!” Ngô Châu vội vàng thu ánh mắt đang nhìn chằm chằm Ninh Phong, liếc nhìn xung quanh rồi nhỏ giọng nói: “Chúng ta vào trong nói chuyện đi.”
Ninh Phong gật đầu, đi thẳng vào tiệm.
“Ngô đạo hữu, trước đó nghe nói Phường thị có vài thương gia bị đập phá, Bảo Lâm Đường các ngươi không sao chứ?” Vào trong cửa hàng, Ninh Phong nhìn ngó bốn phía, thấy mọi thứ trong tiệm đều bày biện như cũ, không khác trước.
Ngô Châu theo sau lưng Ninh Phong, nghe vậy trả lời: “Ninh đạo hữu ngươi coi thường Bảo Lâm Đường chúng ta rồi, chúng ta có tu sĩ trấn giữ, ai dám đến gây sự chứ?” Nàng liếc nhìn pháp bào đỏ trên người Ninh Phong, hờn dỗi: “Ninh đạo hữu thật là, mua pháp bào đắt như vậy cũng không tìm ta?”
Ninh Phong khẽ giật mình, nhìn pháp bào trên người rồi quay sang Ngô Châu giải thích: “Pháp bào này là bạn ta tặng.”
“Đắt lắm sao? Đây chẳng phải chỉ là một kiện pháp bào hạ phẩm thôi à?” Hắn nhớ pháp bào hạ phẩm ở Phường thị chỉ tầm mười khối linh thạch. Nếu chọn loại cũ, hàng đã qua sử dụng thì chỉ khoảng tám chín khối là có thể mua được.
Ngô Châu nghe vậy bật cười, nói: “Hạ phẩm pháp bào thì sao, pháp bào này nếu ta không nhìn nhầm thì chắc là có công năng ẩn nấp, có thể che giấu khí tức cảnh giới đúng không, Ninh đạo hữu?”
“Hả?” Lòng Ninh Phong khẽ thắt lại, nói: “Cái này thì ta không biết, bạn ta lúc tặng không hề đề cập đến.”
Ngô Châu cũng không vạch trần lời nói dối của Ninh Phong, lại nói: “Pháp bào có công năng ẩn nấp, giá phải so với trung phẩm pháp bào, pháp bào của ngươi nói ít cũng phải ba bốn mươi khối linh thạch!”
Ninh Phong lắc đầu: “Đắt vậy sao? Vậy ta mặc không nổi mất, các ngươi có thu mua pháp bào không, ta bán lại cho Bảo Lâm Đường các ngươi được không?”
Ngô Châu cười một tiếng, biết Ninh Phong chỉ nói đùa, liền nghiêm mặt nói: “Hôm nay Ninh đạo hữu tới là bán phù phải không?”
“Chính xác.” Ninh Phong lấy ra mấy chồng phù lục, đều là thành quả của hắn trong thời gian qua. Trừ giữ lại cho bản thân phòng thân, số còn lại đều định bán hết. Hắn đặt phù lục vào tay Ngô Châu rồi nói: “Ngươi cứ kiểm đếm là được, ta ở đây xem phù da một chút.”
“Được, Ninh đạo hữu cứ tự nhiên.” Ngô Châu cầm phù lục, vẻ mặt mừng rỡ không giấu được, vội vã đi về phía sau. Mấy chồng phù lục này, mỗi chồng ít nhất ba bốn trăm tấm, tổng cộng phải hơn một ngàn tấm phù lục! Đây đã là giao dịch thu mua phù lục lớn nhất của Bảo Lâm Đường trong gần hai tháng qua!
Ninh Phong để Ngô Châu đi rồi không xem phù da mà lại đi đến chỗ tủ bày pháp khí xem xét tỉ mỉ. Các pháp khí mà Bảo Lâm Đường bày bán đều là pháp khí hạ phẩm thông thường. Còn về trung phẩm pháp khí, giá cả thường do người quyết định nên sẽ không bày bán trực tiếp trong tiệm.
Nhìn một lượt, Ninh Phong đã có chút nắm bắt về giá cả pháp khí. So với lúc hắn cùng Thẩm Bình ở ngoại vụ đường của Lâm gia thì giá thấp hơn rất nhiều. Khoảng chừng ba phần mười. Điều này cũng không ngoài dự đoán, tình hình thành nội đã ổn định hơn, tu sĩ có đầu óc đều sẽ bán ra những tài nguyên dư thừa. Thị trường tài nguyên cứ tăng lên không ngừng thế này thì sẽ tạo thành một vòng luẩn quẩn. Mấy ngày tới có lẽ các loại tài nguyên còn tiếp tục rớt giá.
Trong Túi Trữ Vật của Ninh Phong hiện tại có hai mươi mốt chuôi pháp khí hạ phẩm. Chỉ riêng kiếm đã có mười ba chuôi. Ngoài ra còn có đao, sáo, roi… Ninh Phong quyết định hôm nay sẽ xử lý hết đống pháp khí này.
Bên cạnh tủ pháp khí còn treo đầy pháp bào. Có mấy chục bộ đủ các loại màu, nhưng đa phần đều là pháp bào hạ phẩm, trung phẩm chỉ có bảy tám bộ. Mỗi bộ pháp bào đều ghi rõ phẩm cấp, công năng và giá cả.
“Ồ?” Ninh Phong phát hiện trong số pháp bào trung phẩm, thế mà lại có một bộ phù hợp với thuộc tính Thổ linh căn của mình. Tiến lại xem xét, trên bảng ghi: “Pháp bào trung phẩm, Thổ hệ, công năng: khinh thân, tăng tốc. Giá bốn mươi hai khối linh thạch.”
Ninh Phong lắc đầu, hơi đắt, không biết có thể trả giá được không. Mặc dù hắn đủ tiền mua nhưng hiện tại cái hắn cần hơn là pháp bào có thể ẩn nấp cảnh giới tu hành. Nếu có pháp bào thích hợp thì hắn cũng không ngại đổi đi bộ pháp bào màu đỏ trên người. Dù sao thì việc mua pháp bào cũng không nằm trong kế hoạch mua sắm trước mắt của Ninh Phong.
Hắn lại đến chỗ tủ bày công pháp bí tịch xem qua một lượt. Ninh Phong hiểu rõ công pháp trong phường thị, đa phần đều là những bí tịch cấp thấp không đáng giá. Những bí tịch cao cấp sẽ không bày ra mà chỉ ghi tên và giá lên bảng. Tìm trên bảng một hồi, toàn bộ đều là những bí tịch nhập môn về phù lục, không khác nhiều so với cuốn “Nhập môn phù lục chế tác tường giải” mà Ninh Phong có trước đó, giá cả cũng không đắt, rất phù hợp cho những phù sư ở giai đoạn Luyện Khí. Còn về công pháp tu luyện nạp khí thì cũng có mấy quyển cấp bậc tương đương với Tụ Linh công pháp. Nhưng hiện tại Ninh Phong đã là Luyện Khí tầng sáu, tự nhiên muốn học công pháp cao cấp hơn.
Đúng lúc này Ngô Châu đi tới từ phía sau, gọi một tiếng: “Ninh đạo hữu, có rảnh không? Chúng ta vào trong nói chuyện.” Ninh Phong gật đầu, liền theo Ngô Châu vào trong mật thất.
“Ta vừa đếm xong, tổng cộng có 1363 phù lục.”
“Tá lực phù có tất cả 459 trương, trong đó hạ phẩm 325 trương, trung phẩm 134 trương...”
“Ngự phong phù có 560 trương, trong đó hạ phẩm 392 trương, trung phẩm 168 trương…”
“Hồi xuân phù có 227 trương, hạ phẩm 164 trương, trung phẩm 63 trương.”
“Địa khoan phù, tổng cộng có 117 trương, đều là hạ phẩm...”
Ngô Châu vừa nói, trong mắt vừa lóe lên những tia sáng. Lần này phù lục Ninh Phong bán, tỷ lệ trung phẩm nhiều hơn hẳn so với lần trước. Mà tất cả phù lục đều có phẩm chất cực tốt, nhất là Ngự phong phù và Tá lực phù gần như không có tỳ vết. Thậm chí có thể coi là cực phẩm trong các loại phù cùng cấp bậc.
“Cái gì? Địa khoan phù...” Ninh Phong nhíu mày khi nghe tới Địa khoan phù. Hắn quên không lựa chúng ra!
Bạn cần đăng nhập để bình luận