Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 846: Âm linh hung huyệt trận

Thân thể như thiên thạch rơi tự do mấy chục trượng, đám người nhao nhao rơi xuống dưới lòng đất. Nhìn kỹ quan sát, quả nhiên, phía dưới có động thiên khác. Một cái mặt đất gạch xanh rộng lớn mấy dặm hiện ra trước mắt, trên mặt đất trống trải có vô số linh thụ sừng sững, những linh thụ này to lớn hơn so với linh thụ bình thường, cao tới mấy chục trượng có thừa. Mà ở chính giữa mặt đất trống, rõ ràng là một ngôi mộ khổng lồ. Xung quanh còn có rất nhiều nấm mồ nhỏ xen kẽ, tinh tế phân bố. Hiển nhiên, đây là một quần thể lăng mộ quy mô hùng vĩ. “Các vị sư huynh đệ, nhanh đi theo ta!” Theo một tiếng hiệu triệu của tu sĩ cầm đầu một tông môn, trong nháy mắt, mười mấy tên tu sĩ như chim bay đồng loạt tụ thành đội ngũ, nhao nhao thi triển Khinh Thân thuật, như mũi tên nhọn hướng ngôi mộ lớn phía kia mau chóng đuổi theo. Nhìn thấy có người hành động mạnh mẽ như vậy, các tu sĩ tông môn còn lại cũng như vừa tỉnh khỏi giấc mộng, đúng vậy, mọi người tới đây vốn là vì tranh đoạt cơ duyên, người khác đã hành động, mình sao có thể tụt lại phía sau? Thế là, riêng từng người triệu tập đồng môn, nhất thời vô số đạo thân ảnh như đàn nhạn cất cánh bay lên, như lưu tinh phóng tới ngôi mộ bên kia. Người từng vào bí cảnh đều biết, trước mắt loại cảnh tượng này, ngôi mộ lớn nhất rõ ràng không giống với những mộ phần khác, không chỉ có quy mô to lớn, mà còn ở vị trí chính giữa khu đất trống, nếu nơi này có cơ duyên, chắc chắn là ở trong ngôi mộ này! “Đi!” Đệ tử Thánh Tiêu tông ở trong cung điện trên mặt đất đã luôn tụ lại một chỗ, cho nên sau khi mặt đất bị lõm, bọn họ đều rơi xuống cùng một khu vực. Tạ Thiếu Tông vốn đang ngưng thần đánh giá tình hình địa cung, lúc này phát hiện người khác đã hành động, vội vàng hô lớn một tiếng, như gió táp đuổi theo. Trong khoảng mười hơi thở ngắn ngủi, hơn năm trăm tên tu sĩ như bầy kiến ngửi thấy mùi, vây quanh trước ngôi mộ lớn nhất kia. Nhưng sau khi quan sát kỹ ngôi mộ, không ít người lại lộ ra vẻ khó xử, bởi vì bên ngoài ngôi mộ đều được lát bằng gạch xanh bao phủ, toàn bộ đều trần trụi, ngay cả cửa vào cũng không có. Rắc! Có vài tu sĩ không chờ đợi được nữa, trực tiếp gọi ra pháp khí, rồi bắt đầu công kích ngôi mộ. Bọn họ cho rằng, đã không có cửa vào, vậy thì rất đơn giản, trực tiếp phá hủy ngôi mộ này là được, sau đó vào trong tìm kiếm tài nguyên! Lập tức ngôi mộ phát ra ánh sáng bắn ra tứ phía. Như thể bị vỡ tung ra vậy. Thế nhưng, những tu sĩ này đánh rầm rầm vào ngôi mộ, công kích mấy chục giây, ngôi mộ vậy mà không hề có chút thay đổi nào, thậm chí đến cả bề mặt gạch xanh cũng không có để lại một vết cắt. Điều này khiến đám người không khỏi buồn bực, chỉ là một ngôi mộ mà thôi. Vậy mà có thể đứng vững trước công kích của mấy chục tu sĩ Kim Đan, không hề bị sứt mẻ chút nào? Rất nhiều người không phục, cũng rút ra pháp khí của mình, gia nhập vào hàng ngũ công kích, nhất thời, xung quanh ngôi mộ như một lò rèn, âm thanh pháp khí va chạm không ngừng. Thế nhưng, ngôi mộ vẫn không có biến hóa gì. Nhận thấy công kích của mình không hề có tác dụng gì, đám người bắt đầu ngừng công kích ngôi mộ, hai mặt nhìn nhau. “Chúng ta có lẽ không thể dùng công kích trực tiếp, có lẽ ngôi mộ này có trận pháp phòng ngự.” “Đúng, ta nghĩ cũng vậy, chỉ khi phá được trận pháp mới có thể vào trong.” “Bên ngoài mộ nhìn thì có vẻ như gạch xanh, nhưng nó không phải là gạch xanh bình thường, mà là minh mặc thiên khoáng.” Lúc này, một tu sĩ sành sỏi đã vạch ra vật liệu của ngôi mộ. Sau khi được hắn nhắc nhở, mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ. Minh mặc thiên khoáng không phải khoáng thạch bình thường, mà là một loại chất liệu hiếm có, loại khoáng thạch này có thuộc tính tích lũy năng lượng, có thể tích trữ quang, linh, ấm... Mặt khác, đặc điểm lớn nhất của loại khoáng này chính là cực kỳ cứng rắn. Rất nhiều trận pháp đều sử dụng minh mặc thiên khoáng làm vật liệu cơ sở trận pháp, nhưng vì khoáng này quá đắt đỏ, nên phần lớn cơ sở trận pháp của Tu Tiên giới đều được thiết kế rất nhỏ. Rất nhiều trận pháp ở các trang viên lớn, phần cơ sở trận pháp cũng chỉ như một tảng băng nhỏ vậy, đó là vì tiết kiệm chi phí vật liệu. Tại hiện trường có không ít trận pháp sư cao giai. Bọn họ vạch rõ nguyên nhân mà đám người công kích lâu mà không có tác dụng, ngoài minh mặc thiên khoáng có năng lực chống lại mạnh mẽ ra, không thể không kể đến công lao của trận pháp phòng ngự của ngôi mộ. "Trận pháp này tên là Âm Linh Hung Huyệt Trận, tính phòng ngự cực mạnh, không phải người có chiến lực Nguyên Anh trở lên..." Nói cách khác, các tu sĩ Kim Đan muốn phá hủy trận này, độ khó rất lớn. Cho dù hiện trường có 500 tu sĩ Kim Đan, nhưng dù 500 người đồng loạt ra tay công kích ngôi mộ này, rất có thể phải mất hơn nửa ngày mới có thể phá được trận pháp. Nhưng khi nhắc đến trận pháp. Không ít tu sĩ lập tức nhớ đến đám người áo đen dẫn đầu thả thần thức lúc nãy. “Mấy hắc y nhân kia đâu rồi?” Bọn họ dường như ở phương diện này có kiến thức cao thâm hơn. Sao không nghe thử ý kiến của bọn họ? Mấy trăm tu sĩ mắt sáng như đuốc, cực lực tìm kiếm, mong muốn tìm thấy tung tích của những tu sĩ áo đen kia trong đám đông. Thế nhưng, nhìn đi nhìn lại nhiều lần, vẫn không thu hoạch được gì. Bọn họ ở đâu rồi? Chẳng lẽ đã rời khỏi địa cung rồi? Điều này khiến đám người vô cùng buồn bực. “Bọn họ vẫn chưa cùng chúng ta xuống dưới.” Chính lúc mọi người lo lắng trầm mặc, một giọng nói chậm rãi vang lên, phá tan sự ảm đạm. Mọi người theo tiếng nhìn, chỉ thấy người lên tiếng là một tu sĩ lão niên áo trắng. Lúc này ông đang ngồi xổm ở bên cạnh một nấm mồ, thần sắc lạnh nhạt, giống như đang kể một chuyện không liên quan đến bản thân. "Ngươi nói cái gì? Bọn họ không có xuống dưới?" Các tu sĩ đều trừng lớn mắt, không tin lời lão tu sĩ này nói. Mười mấy tu sĩ áo đen kia, dẫn đầu động viên mấy trăm người hợp lực mở cửa vào địa cung. Mục tiêu của bọn họ chắc chắn cũng là tìm kiếm cơ duyên, sao có thể vào thời khắc mấu chốt này lại đột nhiên rời đi, không theo vào địa cung? Ninh Phong khẽ gật đầu: “Không sai, lúc mặt đất bị lõm, bọn họ đã sớm vọt lên rồi.” “Sau khi chúng ta rơi vào địa cung, bọn họ đã ở phía ngoài cung điện.” Tiếp theo hắn lại bình thản bồi thêm một câu: “Rất có thể tất cả chúng ta đều mắc lừa, cơ duyên chân chính có lẽ không ở dưới lòng đất cung điện.” Cái gì? Cơ duyên không phải ở dưới lòng đất cung điện? "Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!" Một tu sĩ mặt đầy vẻ kinh ngạc và không thể tin, kích động dị thường mà la lớn: "Ta là một trận pháp sư hàng thật giá thật! Trận pháp ở phía trên đỉnh đầu kia, trăm phần trăm chính là chỗ mở địa cung! Điều này không hề nghi ngờ!" Khuôn mặt của hắn, dường như vì quá kích động mà trở nên đỏ bừng: "Nếu cơ duyên không ở dưới lòng đất, vậy tại sao bọn họ phải phí công phí sức, để chúng ta hợp lực mở trận pháp, vào địa cung?" Ninh Phong xoay đầu quan sát tu sĩ này một phen, vẻ mặt có chút giật mình. Nhưng chưa chờ hắn trả lời. Đã có người phản ứng lại, và đưa ra câu trả lời: "Ta hiểu rồi!" "Bọn họ lừa chúng ta vào địa cung, là để độc chiếm cơ duyên..." "Cái địa cung này, là một cái bẫy! E rằng tất cả chúng ta đều sẽ bị nhốt ở đây, không còn cách nào trốn thoát nữa..." Nghe những lời này. Mọi người ở đây cũng bắt đầu bán tín bán nghi, ai nấy đều lộ vẻ kinh hoảng. Trong khoảnh khắc, xung quanh lăng mộ, lập tức trở nên hỗn loạn. Không ít tu sĩ trực tiếp thi triển Khinh Thân thuật, hoặc là ngự kiếm bay lên, hướng phía trên cung điện dưới lòng đất độn đi. Bọn họ muốn nhảy ra khỏi địa cung, trở lại cung điện lúc nãy, để kiểm chứng xem lão tu sĩ này nói có đúng sự thật hay không. Thế nhưng. Phía trên địa cung, không biết từ lúc nào đã trở nên mờ ảo, như bị xiềng xích cấm chế, tu sĩ căn bản không thể xông phá được rào cản này. Càng không thể trở lại cung điện. Thấy những tu sĩ bay lên đều liên tục ngã xuống. Mọi người nhất thời hiểu ra. "Chúng ta quả thực là bị lừa rồi." Khung cảnh nhất thời chìm vào im lặng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận