Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 132: Hôm nay mở sách đo

Tháng gần đây, thuật ngự đao của Ninh Phong đã thành thạo hơn rất nhiều, nhưng vẫn dừng lại ở cấp nhập môn. Ngoài vấn đề cung ứng linh lực, phần lớn là do hạn chế về địa điểm, không có đủ không gian rộng lớn để có thể thoải mái ngự đao. Cho nên thuật ngự đao chậm chạp, cũng không thể thăng cấp lên cấp tinh thông. Sau khi đội hộ vệ trong thành Lâm gia khôi phục, lại một lần nữa tăng cường quản lý cấm bay trong thành. Ngự kiếm, hoặc là cưỡi thú sủng, bay lượn trên không trung Phượng Dao thành, đều bị cấm chỉ. Mà cái tiểu viện của Ninh Phong, ngự đao bay được mấy mét liền cần phải chuyển hướng hoặc hạ xuống. Tuy vậy, Ninh Phong vẫn tranh thủ thời gian nhàn rỗi để thanh tiến độ đạt tới bảy mươi ba. 【 Ngự đao thuật (nhập môn: 73/100) 】Bay lướt trên tầng trời thấp qua hẻm Tinh Nguyên, từ xa đã thấy đội hộ vệ đang đi tuần phía trước. Ninh Phong nhảy khỏi sóng đao, thu đao lại. Hiện tại hắn đã nắm giữ nhiều kỹ xảo ngự đao hơn, ngự đao bay hết đầu hẻm nhỏ, ước chừng hơn năm mươi trượng, linh lực cũng không tiêu hao bao nhiêu. Rất nhanh đã đến tộc địa Lâm gia trong thành. Đội viên hộ vệ tiến lên kiểm tra, Ninh Phong đưa thẳng văn kiện ra: "Xin hỏi đạo hữu, nội vụ đường đi như thế nào? Ta được mời đến nội vụ đường để làm chứng nhận phù sư." Đội viên hộ vệ nhận lấy văn kiện xem xét, liền nói: "Đi thẳng rẽ phải, đi lên phía trước đến cuối đường là sẽ thấy." "Cám ơn." Ninh Phong chắp tay, đi vào nội thành Lâm gia. Nội vụ đường đối lập hoàn toàn với ngoại vụ đường, nằm ở phía bên kia đại lộ chính giữa nội thành, Ninh Phong rất nhanh đã tìm được. Đứng dưới sảnh đường nội vụ, Ninh Phong quan sát xung quanh. Nội vụ đường so với ngoại vụ đường thì đơn sơ hơn nhiều, lầu các chỉ có một tòa. Diện tích nhiều lắm cũng chỉ bằng một phần ba ngoại vụ đường, hơn nữa kiến trúc cũng không hoành tráng, tường sơn trắng cũng có chút bong tróc. Hơn nữa nội vụ đường cực kỳ vắng vẻ, không náo nhiệt như ngoại vụ đường người ra người vào. Đi trên bậc thang đại sảnh, phát hiện bên trong chỉ có một nữ tu đang làm việc. "Vị đạo hữu này, xin hỏi ngươi tìm ai?" Nữ tu kia thấy Ninh Phong, lễ phép hỏi, thái độ tốt hơn rất nhiều so với mấy nữ tu làm việc ở ngoại vụ đường. Ninh Phong đưa văn kiện ra lần nữa: "Ta tìm Trần Lâm." "Trần Lâm?" Nữ tu có chút kinh ngạc, nhận văn kiện liếc nhìn, trên mặt hiện vẻ bừng tỉnh, rồi đứng lên nói: "Xin mời đi theo ta." Ninh Phong đi theo sau lưng nữ tu, xuyên qua cửa sau, đi một lúc lâu, tới trước một tòa kiến trúc. "Đây là địa phương nào?" Ninh Phong cau mày, tay trái nắm chặt phù lục, cuối cùng nhịn không được hỏi. Trong lòng hắn đã sớm sinh nghi, vị trí này tuyệt đối cách nội vụ đường rất xa! Nữ tu Phương Tài dẫn hắn đi một đường, qua mấy tòa lầu các, còn qua một dòng suối nhỏ, qua cầu lại vòng qua một bãi cỏ. Hơn nữa lúc gần đến tòa lầu các này, còn phải qua một chỗ có đội hộ vệ trấn giữ. Hai đầu Trường Sinh Hạng cộng lại, cũng không dài đến như vậy! Nữ tu nghe Ninh Phong hỏi, cũng không trả lời ngay mà quay đầu lại mỉm cười: "Làm phiền đạo hữu đợi ở đây một chút, ta vào báo trước." Nàng không đợi Ninh Phong trả lời, trực tiếp vung vạt áo đạo bào, leo lên bậc thềm, đi vào lầu các. Ninh Phong ngẩng đầu quan sát kiến trúc phía trước, tòa lầu các này trông có vẻ đã có tuổi. Lầu các không lớn, nhưng khắp nơi lộ vẻ trang nghiêm và quý khí. Phong cách cổ kính, đơn giản nhưng không mất lịch sự tao nhã. Nhìn xung quanh, Ninh Phong phát hiện trong vòng mấy chục trượng không có công trình kiến trúc nào khác. "Linh khí nồng nặc thật!" Ninh Phong rất nhanh cảm giác được vị trí hiện tại của mình, linh khí cực kỳ dồi dào, thậm chí còn vượt xa các nơi khác trong tộc địa Lâm gia. Chẳng lẽ nơi này là trung tâm linh mạch? Cũng là vị trí trung ương của tộc địa Lâm gia? Trong lúc Ninh Phong đang buồn bực thì nữ tu nội vụ đường đã đi ra khỏi lầu các, nhanh chân đi tới trước mặt Ninh Phong: "Đạo hữu, mời vào!" Dứt lời, nàng lại quay người đi ngược lại đường cũ, một mình rời đi. Ninh Phong leo lên bậc thềm, vào trong lầu các. Bên trong hành lang giống như một phòng nghị sự, có mấy hàng ghế, mà ở trên bậc thềm cao hơn thì là một chiếc ghế chủ tọa. Lúc này trên ghế chủ tọa có một nữ tu đang ngồi. Áo bào tím rủ xuống đất, tóc dài ngang lưng. "Ninh mỗ ra mắt lâm…Trần gia chủ…Trần tiền bối." Ninh Phong vội vàng hành lễ, mặt ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng rất giật mình. Hắn lập tức nhận ra nữ tu ngồi trên chủ tọa chính là nữ tu cưỡi Khổng Tước tím hôm đại chiến giữa Trương và Lâm hai nhà! Cũng chính là chủ mẫu Lâm gia, Trần Nguyệt Linh! Nhưng hiện tại Lâm gia đã tuyên bố Trần Nguyệt Linh kế vị Lâm Bình, trở thành tân gia chủ Lâm gia. Ninh Phong muốn gọi nàng là Trần gia chủ nhưng vị trí gia chủ này lại là của Lâm gia, cuối cùng cảm thấy không ổn nên dứt khoát gọi tiền bối. Với thân phận Luyện Khí trung kỳ của Ninh Phong, khi gặp Luyện Khí hậu kỳ thì theo lẽ thường phải gọi tiền bối. Huống chi Trần Nguyệt Linh lại là tu sĩ cấp Trúc Cơ. Ninh Phong cố gắng kiềm chế sự bối rối trong lòng. Hắn không ngờ nữ tu nội vụ đường lại dẫn thẳng hắn đến gặp Trần Nguyệt Linh! Xem ra tờ giấy kia phần lớn cũng là giả mạo. Không hề có người tên Trần Lâm! Mà chính Trần Nguyệt Linh mới là người muốn gặp hắn. Vấn đề là, vì sao Trần Nguyệt Linh lại muốn gặp hắn? Ninh Phong vừa hành lễ, vừa nhanh chóng hồi tưởng lại toàn bộ quá trình hôm đó. Hôm đó Trương Mậu bị Trần Nguyệt Linh đánh trọng thương, rơi xuống bãi đất trống ngoài hẻm Tinh Nguyên, Trần Nguyệt Linh cưỡi Khổng Tước bay qua đầu Ninh Phong và Thẩm Bình, muốn đuổi theo giết Trương Mậu trước khi hắn tự bạo. Sau đó, Trương Mậu tự bạo, Ninh Phong tế phù lục tránh được một kiếp, còn Trần Nguyệt Linh vì khoảng cách quá gần nên bị chấn ngất đi. Ninh Phong tự hỏi, từ đầu đến cuối, Trần Nguyệt Linh không hề trực tiếp chạm mặt hắn. Theo lý, trong tình huống đó, Trần Nguyệt Linh không có lý do gì để chú ý hai con kiến Luyện Khí kỳ. "Ngươi là phù sư?" "Bẩm Trần gia chủ, đúng là vậy." "Mấy cấp?" "Tam giai." "Ngươi tên gì?" "Tại hạ Ninh Phong." "Cái ngọc bài này là của ngươi?" Trần Nguyệt Linh khẽ nâng đôi mắt đẹp, ánh mắt như làn thu thủy, nhìn thẳng vào Ninh Phong. Chỉ thấy bàn tay ngọc của nàng mở ra, trên lòng bàn tay xuất hiện một miếng ngọc bài. "Ninh Phong, Luyện Khí tầng bốn, Đại Triệu Tiên Quốc, tam giai phù sư."
Bạn cần đăng nhập để bình luận