Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 117: Ít lưu ý Ẩn Thân Phù

Chương 117: Ít ai để ý đến Ẩn Thân Phù
Lần nữa trở lại phòng, tiếp tục mở túi trữ vật.
Hôm qua Dạ Tứ tên ngự kiếm giả, có một tên là Luyện Khí tầng sáu, ba tên là luyện khí tầng năm.
Ba cái túi trữ vật đều có thể mở.
Lật ra, thăm dò thần thức vào trong.
Tổng cộng Linh Thạch: chín mươi bảy khối.
Thịt yêu thú: mười hai cân.
Gạo lứt: Ba cân.
Sách thì không có.
“Đúng là quỷ nghèo.”
Ninh Phong phát hiện ra mấy tên tu sĩ cướp của ở phía đông thành này, dường như thời gian đều trôi qua rất nghèo túng.
Mấy người cộng lại mới có hơn chín mươi khối Linh Thạch, còn không bằng mấy nữ tu kia nhiều tiền.
Ninh Phong có chút hoài nghi không biết có phải mình bị thiệt hay không.
Đêm qua Ninh Phong chi tiêu cũng không ít.
Ném ra mấy trương thượng phẩm phù lục, giá trị hơn mấy chục khối Linh Thạch.
Bất quá cũng may, ba cái pháp khí của đám cướp tu, đều nhặt về được.
Ba thanh kiếm, đều là hạ phẩm, cũng nằm trong dự kiến.
Ninh Phong đem Linh Thạch cùng pháp khí của bọn chúng một lần nữa phân loại, thu vào túi trữ vật của mình.
Sau đó đem ba túi trữ vật của cướp tu cùng túi trữ vật trước đó để chung một chỗ.
Không biết từ lúc nào, hiện tại Ninh Phong đã có mười chín cái túi trữ vật trống.
“Ơ, đây là cái gì?”
Lúc đang chỉnh lý túi trữ vật trống, đột nhiên phát hiện có đồ vật rơi xuống.
Rơi trên mặt đất, mơ hồ tỏa ra ánh sáng nhạt.
Ninh Phong nhặt lên xem xét, nguyên lai là một tấm bùa chú.
Tấm phù lục này, không biết từ trong túi trữ vật nào rơi ra.
Vừa rồi dò xét túi trữ vật, Ninh Phong chỉ lo tìm Linh Thạch cùng vật tư hữu dụng, căn bản không phát hiện ra còn có vật khác.
Đặt tấm phù lục lên bàn, Ninh Phong tỉ mỉ quan sát.
Là một phù sư, nhìn thấy phù lục, luôn thích từ nhiều góc độ khác nhau nghiên cứu một chút, thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình.
Tấm phù lục này, làm bằng da phù, rất bình thường, so với da phù mà Ninh Phong đang dùng để vẽ thật là tệ hơn rất nhiều.
Da phù tựa hồ trong quá trình gia công, bị ảnh hưởng của môi trường, dính chút tạp chất, mắt thường có thể thấy rõ ràng.
So với da phù thì chất lượng mực phù lại tốt hơn một chút, nhưng vẫn là mực phù rất phổ thông.
Bất quá về mặt vẽ phù, Ninh Phong lại cảm thấy hổ thẹn, phù sư vẽ tấm phù lục này, kỹ nghệ cao hơn hắn.
Khi thấy cách đi mực của tấm phù lục này, Ninh Phong cảm thấy rất quen mắt.
Xu thế đi mực phía trên, phảng phất đã gặp ở đâu đó.
Suy nghĩ một hồi, cuối cùng cũng nhớ ra!
Hắn đã thấy nó ở trong cuốn «ít lưu ý phù lục trích yếu»!
Lấy cuốn «ít lưu ý phù lục trích yếu» từ trong túi trữ vật ra, Ninh Phong lật qua lật lại từng trang, thỉnh thoảng lại so sánh với tấm phù lục trên bàn.
“Đây là Ẩn Thân Phù!”
Ninh Phong nhanh chóng tìm thấy loại bùa chú này trong sách, so sánh một hồi, nét bút, màu mực giống nhau như đúc.
“Xem ra ít ai để ý đến phù, cũng có thị trường nhất định.”
Ninh Phong không nghĩ tới nhanh như vậy liền gặp được một tấm Ẩn Thân Phù.
Hắn đã sớm có ý thử vẽ một tấm Ẩn Thân Phù, xem hiệu quả ẩn thân có được như tưởng tượng thần kỳ như vậy không.
Nhưng gần đây thời gian có hạn, trừ vẽ thành một cái Địa Khoan phù, không có thời gian nghiên cứu các loại phù lục ít người dùng khác.
Cầm sách lên, một lần nữa xem qua phần nội dung về Ẩn Thân Phù.
Theo những gì trong sách ghi chép, Ẩn Thân Phù hạ phẩm có thể làm giảm năm thành khí tức của người dùng, sự hiện diện giảm đi đáng kể.
Trong sách còn cố tình trình bày khái niệm năm thành khí tức này, trực tiếp dùng khoảng cách để giải thích về độ cảm ứng khí tức.
Sau khi thi triển Ẩn Thân Phù, đứng cách xa năm trượng, tu sĩ Luyện Khí trung kỳ cũng khó mà cảm giác được khí tức.
Nếu là tu sĩ Luyện Khí giai đoạn trước, cách xa ba trượng cũng không thể phát giác.
Bất quá Ẩn Thân Phù hạ phẩm, chỉ có thể duy trì thời gian khoảng bảy hơi thở.
Bất quá trong sách chỉ nói đến Ẩn Thân Phù hạ phẩm, còn đối với Ẩn Thân Phù trung phẩm và thượng phẩm lại nói đến không nhiều.
Chỉ đơn giản nói Ẩn Thân Phù thượng phẩm, hiệu quả ẩn thân gần như đạt đến mức ẩn thân trong vật lý.
Ninh Phong đoán chừng tác giả của «ít lưu ý phù lục trích yếu» cũng chưa từng tận mắt thấy Ẩn Thân Phù trung phẩm hoặc thượng phẩm, cho nên mới không viết quá kỹ càng.
Lúc trước xem qua cuốn sách này, Ninh Phong đã cảm thấy vị tác giả này rất nhiều lời.
Bởi vì khi ghi chép về một Địa Khoan Phù, tác giả này lại nói rất cẩn thận.
Một chút chi tiết vụn vặt, râu ria không đáng kể cũng được ghi lại trong sách, chiếm một lượng lớn độ dài.
Với tính cách hay kể lể của người này, nếu gặp qua Ẩn Thân Phù trung phẩm hoặc thượng phẩm, thì không thể nào viết qua loa như vậy.
Cầm lấy Ẩn Thân Phù trên bàn, Ninh Phong đi đến cửa sau.
Lắng nghe động tĩnh bên ngoài viện, hai nàng tựa hồ không ở ngoài này.
Mở cửa nhìn xung quanh, cuối cùng Ninh Phong phát hiện, âm thanh đối thoại truyền ra từ trong phòng hai nàng.
Chắc các nàng đang ở trong phòng.
Bước nhanh đi đến trước cửa phòng hai nàng, thấy cửa đang khép, trực tiếp giơ tay lên.
Thi triển Ẩn Thân Phù!
Khi Ẩn Thân Phù được thi triển, thế mà không có phù văn lóe lên, điều này khiến Ninh Phong có chút bất ngờ.
Nhưng nghĩ lại, cảm thấy hẳn là người phát minh ra loại phù này cố ý làm biến mất phù văn.
Nếu không thì khi thi triển một tấm Ẩn Thân Phù, mà còn phát ra đầy trời phù văn sáng lóa cả mắt người, thì thật quá lố bịch.
Sau khi thi triển Ẩn Thân Phù, phù lục liền biến mất ngay lập tức, Ninh Phong chỉ cảm thấy một luồng khí tức thần bí bao phủ mình, nhanh chóng che kín khắp cơ thể.
Ninh Phong rõ ràng có thể cảm giác được khí tức của mình yếu đi hơn phân nửa, nhanh chóng hé cửa phòng hai nàng một chút.
Ngay sau đó, lập tức lách mình đi vào!
Chỉ có bảy hơi thở.
Thử hiệu quả của Ẩn Thân Phù cái đã!
Nếu như phạm vi cảm ứng của Luyện Khí giai đoạn trước đối với Ẩn Thân Phù là ba trượng, vậy thì Ninh Phong cảm thấy hai nàng nhiều nhất chỉ là một trượng.
Hai nàng là phàm nhân, phạm vi cảm ứng khí tức hẳn còn nhỏ hơn.
Phòng của các nàng tương đối lớn, giữ khoảng cách một trượng có thừa là được!
“Tần Tuyết tỷ tỷ, cái yếm màu hồng phấn này có vẻ hơi lớn, ta thấy rất hợp với tỷ, tỷ mặc thử xem?”
Vừa bước vào phòng bên trong, Ninh Phong giật mình, cảnh tượng trong phòng khiến hắn rất bất ngờ.
Cả căn phòng đầy cảnh xuân tươi mát!
Kiều diễm phong quang vô hạn!
Tần Tuyết cùng Diệp Oánh đang đứng trước gương đồng trong phòng, ngắm nhìn mình từ đầu đến chân.
Chỗ đứng của hai nàng, cách cửa phòng một khoảng hơn một trượng, Tần Tuyết quay lưng về phía cửa phòng, Diệp Oánh thì nghiêng người.
Bên cạnh trên giường, chất đầy quần áo, chính là mấy chục bộ đạo bào Ninh Phong đã đưa cho các nàng.
Còn có hơn hai mươi cái yếm kia!
Hai nàng dường như đang mặc thử những bộ quần áo này, căn bản không phát hiện có người vào nhà.
Chỉ thấy Diệp Oánh cầm một chiếc yếm màu hồng phấn đưa cho Tần Tuyết, Tần Tuyết nhận lấy, rất nhanh đã mặc lên người.
"Thấy chưa! Ta đã nói nó hợp với tỷ mà, vì nó đủ lớn!”
Tần Tuyết xoay người qua lại trước gương, nhìn vào gương đồng không ngừng lắc đầu nói: “Không đẹp, ta không thích màu hồng phấn.”
Diệp Oánh cười nói: “Yếm mặc bên trong, còn có ai thấy được chứ?”
“Không được không được, cái này ngươi giữ lại đi, ta không muốn.”
Tần Tuyết vừa lắc đầu vừa cởi chiếc yếm màu đỏ kia.
Sau đó tự mình từ trên giường lấy một chiếc yếm màu xanh đậm, thêu lên vài họa tiết trắng mặc vào, lúc này mới hài lòng gật đầu nhẹ.
Diệp Oánh cũng thử đi thử lại mấy bộ, nhưng không cái nào ưng ý.
Ninh Phong đứng ở phía sau, thấy tâm hỏa bốc lên.
Tuy nói về mặt tâm lý có mấy chục năm kinh nghiệm cuộc đời, nhưng những hình ảnh này không thể nào ảnh hưởng đến hắn, nhưng cơ thể này của hắn đang ở độ tuổi thiếu niên, máu nóng hừng hực.
Bất quá sự thận trọng và lý trí trong lòng khiến Ninh Phong luôn nhớ thời gian bảy hơi thở!
Hơi thở thứ sáu, sắp hết rồi!
Trực tiếp thân hình lóe lên, Ninh Phong rời khỏi bên ngoài, đứng ngoài cửa hít sâu một hơi, lúc này mới quay về phòng mình.
"Ơ? Sao cửa lại mở thế này.”
Tần Tuyết dường như cảm thấy có một cơn gió thổi trong phòng, nhìn lại, phát hiện cửa mở ra quá nửa.
Diệp Oánh cười nói: "Vốn là đang đóng đấy thôi, vừa nãy chắc bị gió thổi mở đấy, ta thấy từ sớm rồi.”
"Vậy sao ngươi không đi đóng cửa vào?"
“Đóng cửa làm gì?"
“Chúng ta đang thay quần áo mà! Vạn nhất có người vào thì…”
“Ở đây ngoài ta với ngươi ra, thì còn ai sẽ vào?”
"Còn có... công tử."
"Hứ! Ngươi suy nghĩ nhiều rồi, công tử sao lại đến phòng chúng ta!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận