Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 120: Hai nữ chế phù da

Ninh Phong ngẩng đầu lên. Một vị nữ tu mặc đạo bào màu xám đang đứng cách hắn hai trượng. Vẻ ngoài của nàng dịu dàng, nhã nhặn, khí chất bất phàm, trông rất quen mắt.
"Nhan đạo hữu?"
Ninh Phong hơi giật mình, chợt nhớ ra, vị nữ tu này là Nhan Thủy Thu. Là một pháp sư trận pháp cấp bốn tại ngoại vụ đường Lâm gia.
"Là ngươi à? Tốt quá, ta đến tìm Thẩm đạo hữu đây."
Nhan Thủy Thu trông thấy Ninh Phong, hai mắt cũng sáng lên, nàng còn nhớ rõ Ninh Phong. Hôm đó mua trận pháp hộ khách, chính là cùng vị đạo hữu này đồng hành.
Nhan Thủy Thu vội vàng nói: "Ngày đó ngươi cùng Thẩm đạo hữu ở chỗ ta mua một trận pháp, ngươi còn nhớ không?"
Ninh Phong gật đầu nói: "Tự nhiên nhớ."
Hôm đó, Thẩm Bình đã mua một cái trận Huyền Phong Hối Linh, còn đặt cọc, hẹn chiều hôm đó đến bố trí. Nhưng sau đó lại gặp phải sự tấn công của Trương gia, thành nội hỗn loạn, Thẩm Bình đã bị giết. Trong tình huống đó, Nhan Thủy Thu chắc cũng không ra ngoài được. Việc bố trí trận pháp, tự nhiên liền không có phần tiếp theo.
Nhan Thủy Thu nói tiếp: "Ta vẫn muốn dùng đưa tin phù để liên lạc với Thẩm đạo hữu, nhưng hắn không bao giờ trả lời. Nên hôm nay ta mới đến trực tiếp tìm hắn."
Nhan Thủy Thu nhìn về phía bên đối diện Ninh Phong, nhà số ba mươi lăm Trường Sinh Hạng. Nàng hỏi: "Thẩm đạo hữu ở đây đúng không, hắn có ở nhà không?" Địa chỉ không sai, nàng liền quay sang nhìn Ninh Phong, hy vọng nhận được xác nhận của hắn.
"Khụ khụ... Nhan đạo hữu, trận pháp không cần bố trí nữa đâu, Thẩm đạo hữu, thật ra đã vẫn lạc rồi."
Lúc đó Nhan Thủy Thu đưa mấy lá đưa tin phù cho Thẩm Bình, Thẩm Bình để trong túi trữ vật, cuối cùng túi trữ vật đã rơi vào tay Ninh Phong. Những cái đưa tin phù đó… Ninh Phong đã sớm vứt rồi.
"A?"
Trong ánh mắt Nhan Thủy Thu lộ vẻ kinh ngạc, mặt có chút không thể tin. Nhưng rất nhanh, đôi mắt đẹp lại khôi phục bình tĩnh. Tu sĩ tầng dưới mệnh mỏng như cỏ rác, trong loạn thế vẫn lạc là chuyện quá bình thường. Trầm ngâm một hồi, nàng nói tiếp: "Vậy trong nhà hắn còn ai không? Ta trả lại tiền đặt cọc cho người nhà hắn vậy."
Ninh Phong lắc đầu: "Hắn sống một mình, không có người thân."
"Giao dịch không thành cũng là chuyện bất ngờ. Tiền đặt cọc, Nhan đạo hữu không cần để bụng."
Thẩm Bình đã biến mất mấy ngày, đến vài ngày trước khi người môi giới đến đòi tiền thuê, mới phát hiện Thẩm Bình đã biến mất. Người môi giới đã tìm người đến dọn dẹp hết đồ đạc của Thẩm Bình trong sân. Còn dán giấy tìm người thuê nhà ở cửa, cùng với để lại mấy lá đưa tin phù.
Nhan Thủy Thu nghe Ninh Phong nói vậy, cũng không so đo nữa: "Đã như vậy, vậy xin cáo từ."
"Đạo hữu đi cẩn thận."
Ninh Phong đáp lời một câu rồi không để ý tới nàng nữa, quay người đi vào nhà mình.
Thấy hai nữ còn bận rộn trước bàn, Ninh Phong nhíu mày đi tới. Hắn thấy mấy ngày nay hai nàng đều như vậy. Cả ngày cầm hai thanh chủy thủ, chăm chú vào một vật gì đó không biết đang làm gì.
"Công tử, sao hôm nay xuống phiên sớm thế?"
Hai nữ thấy Ninh Phong về thì hơi ngạc nhiên, thường thì phải đến tối muộn mới có người tới thay ca mà.
"Đội hộ vệ Trường Sinh đã giải tán, về sau không cần tuần tra nữa."
"Thật sao? Vậy có được đi ra ngoài không?"
Hai nữ buông chủy thủ, kinh hỉ hỏi. Các nàng đã ở trong nhà gần hai tháng, sớm muốn ra ngoài đi dạo rồi. Vả lại, các nàng nghe nói thành Phượng Dao gần đây dần khôi phục lại yên ổn.
Ninh Phong gật đầu nói: "Không có việc gì thì vẫn đừng nên ra khỏi nhà, chỉ có thể đi quanh ngoài ngõ thôi, đừng đi xa quá. Hiện tại tình hình bên ngoài vẫn chưa rõ ràng lắm."
"Dạ, công tử!"
"Hai người đang làm gì thế?"
Ninh Phong thấy trên bàn có một tấm da thú đã phơi khô, lúc nãy hai nàng cứ loay hoay với những tấm da thú này.
Diệp Oánh chỉ vào tấm da thú trên bàn nói: "Công tử, tụi em đang nghiên cứu làm thế nào để chế da thú thành phù da, như vậy sau này huynh không cần tốn tiền mua nữa!"
"Chế phù da ư? Phù da đâu dễ chế vậy?"
Ninh Phong không khỏi buồn cười.
Tần Tuyết thấy Ninh Phong có vẻ không tin liền giải thích: "Công tử, quyển sách huynh đưa cho bọn em có ghi chép quy trình làm phù da mà."
Ninh Phong nghe vậy thì có chút cạn lời. Trước đây hắn đưa cho hai nữ một quyển "Thuần Thú Nhập Môn Tâm Đắc", dặn dò các nàng phải học cho giỏi. Nhưng ý định ban đầu của hắn là muốn hai nữ nắm được chút kiến thức cơ bản về ngự thú, vì ngự thú ở giai đoạn đầu không cần đến linh lực. Phàm nhân cũng có thể học được cách thuần thú. Không ngờ các nàng lại nghiên cứu đến những thứ khác trong sách!
"Thôi, tùy hai người xem xét giải quyết đi."
Ninh Phong lười nói với các nàng, để cho các nàng tự mày mò đi, dù sao rảnh rỗi cũng chẳng có gì làm. Những tấm da thú này đều là mấy tấm da phơi khô từ thú cưng của Lữ Đào, không phải yêu thú, cũng chẳng phải dã thú cao cấp. Dù thật sự chế thành phù da, thì phẩm chất cũng chẳng hơn gì.
Nói đến phù da, Ninh Phong mới chợt nhớ ra, mình đã hết phù da và mực vẽ phù trong túi trữ vật rồi. Nên liền hỏi hai nữ: "Ta định đến Phường thị làm chút việc, hai người có muốn mua gì không?"
Hai nữ mở to mắt, đi Phường thị sao?
"Công tử, chúng em có thể đi cùng không?"
"Không được!" Ninh Phong không chút do dự từ chối.
Hai nàng bị từ chối, cực kỳ thất vọng. Nhưng rất nhanh liền trở lại vị trí tỳ nữ, vui vẻ nói: "Công tử, trong bếp giờ chỉ còn một cái nồi, không đủ dùng, mua thêm một cái nữa."
"Công tử, muối sắp hết rồi, tiện mua mấy cân muối về luôn nha."
"À đúng rồi, còn nữa, mua một sợi dây xích thú nhỏ dài tầm hai thước thôi là được, tụi em chuẩn bị huấn luyện cho Cạc Cạc chút kiến thức cơ bản..."
"Còn có... giấy dùng trong nhà vệ sinh nữa..."
Ninh Phong gật đầu, ghi lại các yêu cầu của hai nữ rồi ra cửa. Ra đến Trường Sinh Hạng, hắn đứng ở đầu ngõ giả bộ phơi nắng, âm thầm quan sát một hồi. Người đi đường rất nhiều, vẻ mặt cũng thoải mái, có mấy đứa trẻ con đang chơi đùa trên đất trống. Xem ra, hẳn không cần quá lo lắng về vấn đề an toàn nữa. Ninh Phong bước đi, hướng về phía nam của thành. Tay trái hắn vẫn luôn giấu sau lớp đạo bào, hắn giờ đã quen với việc, bất kể ở đâu, tay trái cũng cầm sẵn mấy lá phù lục. Tay phải thì luôn ngưng tụ một tia linh lực, giống như gần như xa, vẫn duy trì kết nối với trúc suối đoạn. Đến khi cần, tùy thời có thể triệu đao ra được.
Xuyên qua ngõ hẻm Tinh Nguyên, rất nhanh đến khu vực nội thành, từ xa nhìn thấy trên đường có một nhóm đội hộ vệ đang đi tuần. Thấy đội hộ vệ, lòng Ninh Phong cũng càng nhẹ nhõm. Hắn bước về phía nam của thành, kế hoạch của hắn hôm nay là đến Phường thị, nhanh đi nhanh về. Dọc đường hắn thấy hai bên cửa hàng đa phần đều đã mở cửa, kinh doanh bình thường. Nhưng một số cửa hàng bị cướp bóc thì cửa kính đều đã bị phá hư, vẫn chưa kịp sửa chữa.
Rất nhanh hắn đến Phường thị, từ xa thấy có rất nhiều người vây quanh cổng Phường thị, dường như đang quan sát cái gì đó. Ninh Phong lại gần xem thì ra là Lâm gia đang dán thông báo tuyển dụng.
"Tuyển hộ vệ đội viên, yêu cầu tu vi luyện khí tầng năm trở lên. Lương tháng năm khối linh thạch, mười cân thịt yêu thú, năm cân linh mễ. Ai có hứng thú xin đến ngoại vụ đường Lâm gia đăng ký."
Nói thật, đãi ngộ này không hề tệ. Đội hộ vệ thành nội Lâm gia, tương đương với lực lượng chức năng ở kiếp trước. Tuy nghề nghiệp này có phần nguy hiểm, nhưng với mức đãi ngộ như vậy, cũng đủ để rất nhiều tán tu tranh nhau mà gia nhập đội hộ vệ. Ninh Phong gần như đoán chắc, rất nhanh thôi thành Phượng Dao sẽ hoàn toàn khôi phục lại phồn hoa, an bình như xưa. Không chần chờ thêm, hắn nhanh chân đi vào Phường thị.
"Ngô đạo hữu, đã lâu không gặp?"
Vừa tới gần Bảo Lâm Đường, từ xa Ninh Phong đã thấy Ngô Châu đang tiễn khách. Ninh Phong lại gần, cười chào hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận