Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 376: Ác mộng chú mưa độc phù

Chương 376: Ác mộng chú mưa độc phù Khi buổi trưa gần kề, người đến dự tiệc càng lúc càng đông. Rất nhanh, mấy trăm chiếc bàn đã kín chỗ.
Đến giữa trưa, thành chủ Lâm Triều Nguyên khoác lên người một bộ bạch bào xuất hiện. Đi cùng với hắn còn có thành chủ Mục Dương thành Tư Mã Hiền và con gái của ông ta, Tư Mã Vi.
Tư Mã Hiền năm nay đã bảy mươi lăm tuổi, nhưng vì đã Trúc Cơ hơn hai mươi năm, tuổi thọ tăng lên nên trông chỉ như người bốn mươi tuổi.
Tuy nhiên, ánh mắt của Ninh Phong chỉ hơi dừng lại trên người Tư Mã Hiền một chút. Hắn cũng giống như phần lớn nam tu sĩ ở đây, cuối cùng dồn sự chú ý vào người nữ tu tuyệt mỹ bên cạnh Tư Mã Hiền.
Người đó, chính là Tư Mã Vi.
Nàng dáng người cao ráo, gương mặt lạnh như băng sương, trông vô cùng lãnh ngạo, bẩm sinh đã mang một vẻ khí thế "phàm vật đến gần ta, đều sẽ hôi phi yên diệt". Dù vậy, ngũ quan của nàng lại rất tinh xảo, khí chất khác thường, xét về ngoại hình không hề thua kém Lâm Triều Nguyên, khi đứng cùng Lâm Triều Nguyên, người ta không thấy có chút gì không hài hòa.
Nếu như dùng ánh mắt người bình thường để nhìn đôi trai tài gái sắc này, thì dung mạo của cả hai quả thật là trời đất tạo nên.
Nhưng trong Tu Tiên Giới, giữa các đạo lữ, không chỉ đánh giá về ngoại hình, mà quan trọng hơn là tu vi.
Cảnh giới của Tư Mã Vi chưa từng được công bố, là một bí ẩn. Thực tế, hai tháng trước, căn bản không ai biết sự tồn tại của nàng, ngay cả các tu sĩ trong Mục Dương thành cũng không hay Tư Mã Hiền có một cô con gái.
Cho đến khi nhà Tư Mã và Lâm Triều Nguyên tuyên bố kết lữ, mọi người mới biết, thì ra vẫn còn một người như thế tồn tại. Tư Mã thành chủ, lại còn có một cô con gái!
Trước kia ai cũng nghĩ thành chủ chỉ có một người con trai duy nhất là Tư Mã Tín.
Tư Mã Tín là anh trai của Tư Mã Vi, có tu vi Luyện Khí tầng tám.
Vậy nên rất nhiều người đoán tu vi của Tư Mã Vi cao lắm cũng chỉ là Luyện Khí tầng sáu hoặc bảy mà thôi.
Để xác minh xem thuyết pháp này đúng đến đâu, Ninh Phong lén phóng ra một sợi thần thức, hướng về phía Tư Mã Vi, chuẩn bị bí mật thăm dò tu vi của nàng thế nào.
Nhưng vừa mới phóng thần thức, lòng Ninh Phong lập tức hơi hồi hộp.
Không ổn! Trong số người dự tiệc cũng có người khác ở cảnh giới Trúc Cơ đang phóng thích thần thức!
Vì thần thức của Ninh Phong còn chưa quét xa tới mười trượng, liền lập tức bị đối phương phát hiện!
Thần thức đối phương không hề che giấu, trực tiếp ngăn cản thần thức của Ninh Phong, đồng thời nhanh chóng cuốn ép về phía này.
“Thần thức thật mạnh!” Ninh Phong hơi kinh hãi, nhanh chóng thu thần thức về.
Hắn cảm thấy rõ ràng thần thức của đối phương mạnh hơn mình một chút.
Ngẩng đầu nhìn, đúng lúc thấy ánh mắt sắc bén của Tư Mã Hiền quét về phía này.
Chẳng lẽ vừa rồi đạo thần thức kia, là do Tư Mã Hiền phóng thích?
Ninh Phong thầm hô nguy hiểm! May là phản ứng của hắn nhanh, đã kịp rút về trước khi thần thức đối phương hoàn toàn tiến đến, nếu không, đối phương nếu truy nguyên, chắc chắn có thể xác định được vị trí của hắn.
Ở những nơi công cộng mà phóng thích thần thức kiểu này, Ninh Phong làm không ít lần, mỗi khi giảng bài trong học viện, hắn đều quen phóng một sợi thần thức ra, bao trùm xung quanh học viện. Làm như vậy vừa rèn luyện thần thức, vừa giữ vững cảnh giác, tăng thêm cảm giác an toàn.
Nhưng hắn đã quên hôm nay ở đây không chỉ có một mình hắn là Trúc Cơ, còn có tu sĩ Trúc Cơ khác, thật là chủ quan!
Ninh Phong quyết định sau này sẽ sửa đổi tật xấu này của mình, để khỏi gây ra chuyện phiền phức gì.
Tiệc cưới sắp bắt đầu.
Một lão tu sĩ của phủ thành chủ, là người chủ trì yến tiệc hôm nay, sau khi lên sân giới thiệu đôi lời mở đầu, liền mời Lâm Triều Nguyên lên phát biểu.
Lâm Triều Nguyên xưa nay vốn không nói nhiều, vừa lên liền nói thẳng Mục Dương thành và Ẩn Thanh thành kết làm minh hữu, sẽ canh gác, hỗ trợ lẫn nhau về mặt chiến lược.
Về chuyện đại hôn của bản thân mình, hắn chỉ nói qua loa vài câu rồi thôi.
Sau đó Lâm Triều Nguyên khách sáo mời nhạc phụ Tư Mã Hiền lên nói vài lời.
Nhưng không ngờ, Tư Mã Hiền lại là người thích ba hoa.
Ông ta thao thao bất tuyệt kể lại lịch sử của Mục Dương thành, kể về gia tộc Tư Mã của bọn họ đã phát tích như thế nào, sau đó lại ca ngợi Lâm Triều Nguyên có thiên phú hơn người, cho nên quyết định gả con gái cho hắn, mong hai người được như thế như thế, vân vân.
Trong vòng nửa canh giờ Tư Mã Hiền thao thao bất tuyệt, đầu bếp do phủ thành chủ thuê đã làm xong thức ăn và mang lên bàn.
Nhưng chủ nhà còn chưa nói xong, mọi người cũng không tiện động đũa.
Đợi đến khi Tư Mã Hiền cuối cùng cũng lải nhải xong, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, cầm đũa lên bắt đầu ăn ngay.
Ninh Phong tự nhiên không chịu tụt lại phía sau, tóm lấy một cái vó heo nướng lên gặm liền.
Thức ăn trên bàn rất phong phú, mà hương vị lại hạng nhất, các đầu bếp này đều là người của Linh Thiện Quán trong thành được phủ thành chủ trả giá cao để mời tạm thời đến.
Hơn nữa nghi thức của buổi tiệc cũng được phủ thành chủ làm rất đúng, luôn có nữ tu đến tuần tra, kiểm tra xem thức ăn trên bàn có thiếu hay không.
Yến tiệc được nửa chừng.
Lâm Triều Nguyên dẫn theo Tư Mã Vi, bắt đầu mời rượu khách khứa.
Những đối tượng trọng tâm được mời rượu, chủ yếu là hơn mười bàn phía trước gần cổng phủ thành chủ.
Mấy bàn đó toàn là khách quý, có người là thân quyến bên Mục Dương thành, có người thì lại đến từ các thành tiên khác.
Ngay cả thành chủ Phượng Đao thành, Trần Nguyệt Linh, cũng ở trong số đó.
Ninh Phong từ khi mới vào yến tiệc đã nhìn thấy Trần Nguyệt Linh rồi, cho nên hắn mới cố tình chọn ngồi ở những chiếc bàn hẻo lánh phía xa.
Lần trước tại Phượng Đao thành Trần Nguyệt Linh đ·á·nh nhau với yêu thú, b·ị t·hương, bây giờ nghe nói đã khỏi hẳn, trông sắc mặt vô cùng tốt.
Nàng ngồi cạnh một nữ tu mặc áo đỏ trẻ tuổi, độ chừng chưa đến hai mươi tuổi.
Nữ tu mặc áo đỏ này, có hóa thành tro Ninh Phong cũng nhận ra.
Lúc ở Tàng Kinh Lâu của Lâm gia, chính cô gái này đã phá đám chuyện tốt của hắn.
Nếu không phải tại cô ta, có lẽ Ninh Phong đã học được 《kinh điển trung cấp phù lục》.
Bí tịch phù lục kia, đến nay Ninh Phong vẫn còn chưa lĩnh hội được ba loại phù lục.
Theo thứ tự là phù dẫn đường, phù hỏa điểu, và phù thiên y.
Chuyện này, đã trở thành khúc mắc của Ninh Phong.
Từ khi đến Ẩn Thanh thành, Ninh Phong đã tìm kiếm bí tịch này ở phường thị Thành Bắc nhưng không tìm thấy chút tung tích gì.
Sau khi mời rượu xong mười mấy bàn khách quý.
Vẫn còn hơn bốn trăm bàn khách bình thường khác, Lâm Triều Nguyên không thể nào đến từng bàn mời rượu được, chỉ có thể theo từng khu vực, mỗi lần một lượt mười mấy bàn, mời rượu mang tính tượng trưng.
Rất nhanh, Lâm Triều Nguyên và Tư Mã Vi mang theo mấy tu sĩ đi qua chỗ này, Lâm Triều Nguyên đứng tại khoảng đất trống trước những dãy bàn, nâng ly lên lướt qua một vòng, ra hiệu mời rượu mọi người.
Ninh Phong cũng giống như mọi người, cầm chén rượu, đứng lên đáp lễ.
Rượu là linh tửu, phẩm chất cũng khá.
Rượu vừa vào cổ họng liền hóa thành linh lực.
Nhưng còn chưa kịp đặt chén rượu xuống, Ninh Phong liền nghe thấy một tràng âm thanh phù văn nổi lên.
"Ba~"
Âm thanh chồng chất lên nhau, tựa hồ không phải cùng một chỗ phát ra.
“Tản ra! Nhanh tản ra!” “Đây là ác mộng chú mưa độc phù!” Trong đám đông lập tức có người cao giọng kinh hô.
Ninh Phong ngẩng đầu lên, chỉ thấy một mảng lớn phù văn màu lam đang nhanh chóng trùm về phía không trung hội trường.
Đồng thời, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng thì thầm khe khẽ.
Âm thanh trầm thấp, nhưng lại có sức xuyên thấu rất mạnh. Tiếng tốt khiến cho người ta sinh lòng tà mị, thần trí bị ác mộng vây khốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận