Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 525: Ninh gia Ngự Thú Sư

Chương 525: Ninh gia Ngự Thú Sư
Bởi vì Thanh Khâu Tông không phải là danh môn chính phái gì, thường xuyên làm những chuyện xấu xa đắc tội với người khác. Bình thường thì những việc chém giết hoặc là nhiệm vụ nguy hiểm, toàn bộ đều giao cho đám đệ tử ngoại môn này đi làm. Nếu như vận khí không tốt, bọn họ rất có thể ngay cả thi thể cũng không có ai thu dọn.
Nhưng không phải là bọn họ không có phúc lợi. Một khi hoàn thành nhiệm vụ, có lẽ khi biểu hiện tu luyện xuất sắc, tấn cấp đến một cảnh giới nào đó, đều có thể nhận được ban thưởng tài nguyên của tông môn. Ở giới tu tiên, tài nguyên là chuyện lớn hàng đầu. Thêm vào đó, Sử Giản còn dùng thủ đoạn hạ lưu - bắt bọn họ phải uống mục nát tủy đan. Cho nên dù kết cấu quản lý của Thanh Khâu Tông rất đơn giản, không có chút quy củ nào, nhưng qua nhiều năm như vậy vẫn không có phát sinh rối rắm lớn. Ngược lại còn đánh xuống không ít sản nghiệp kiếm được linh thạch.
Bất quá, trừ mấy loại đệ tử kể trên ra, trong Thanh Khâu Tông còn có một loại môn nhân đặc thù. Đó là tạp dịch đệ tử.
Thân phận của tạp dịch đệ tử là thấp nhất trong toàn bộ tông môn. Hay nói đúng hơn thì tạp dịch đệ tử căn bản là không có thân phận. Đệ tử ngoại môn ít nhất còn có thể thông qua làm nhiệm vụ để nâng cao bản thân, thậm chí nếu có biểu hiện xuất sắc thì còn có thể được đề bạt, tấn cấp thành đệ tử nội môn, từng bước từng bước leo lên trên, tiếp cận đến hạch tâm quyền lực của tông môn. Nhưng tạp dịch đệ tử thì vĩnh viễn không có ngày nổi danh. Toàn bộ tài nguyên, phần thưởng tấn cấp, đều không liên quan gì đến họ. Mỗi tháng, bọn họ chỉ có ba bốn khối linh thạch hạ phẩm để làm lương làm việc vặt, đương nhiên cũng có thể lựa chọn không nhận lương, làm không công cho Thanh Khâu Tông, sau đó đổi lấy chút công pháp bí tịch cấp thấp. Như vậy liền có thể tu luyện, tăng cường thực lực của mình. Nhưng là, bọn họ căn bản không có thời gian để tu luyện.
Mỗi ngày bọn họ đều phải mò mẫm từ sáng sớm, làm những công việc nặng nhọc dơ bẩn nhất, quét dọn vệ sinh khắp nơi, rửa chén bát, nuôi thú cưng. Thậm chí cả việc đổ nước rửa chén, những việc thấp kém này đều là do bọn họ đảm nhiệm. Đêm qua, An Đạo Viễn đã thúc ép những tạp dịch đệ tử này phải đi suốt đêm, trước khi Ninh Phong trở về, phải quét dọn sạch sẽ mấy chục tòa viện tử.
Thanh Khâu Tông có khoảng chừng năm mươi tạp dịch đệ tử, một bộ phận trong đó đã ở trên núi hai ba mươi năm, mỗi ngày bận từ sớm đến tối, chưa từng được xuống núi. Không phải là họ không muốn xuống mà là chấp sự quản lý tạp dịch không cho phép họ xuống.
"Ngươi muốn xin nghỉ xuống núi đúng không? Được thôi, chỉ cần nộp hai mươi khối linh thạch, cho một ngày."
"Ngươi muốn xuống núi mấy ngày thì nộp bấy nhiêu linh thạch, sau đó cấp cho ngươi giấy tờ thủ tục, là ngươi có thể xuống núi."
Tạp dịch đệ tử thậm chí còn không có cơ hội sử dụng mục nát tủy đan, bởi vì Sử Giản sợ lãng phí. Cảnh giới của bọn họ quá thấp, căn bản không đáng để lãng phí loại độc dược đắt tiền đó đi bồi dưỡng họ. Cảnh giới của tạp dịch đệ tử thông thường chỉ là Luyện Khí một hai tầng, nếu họ làm việc mà chết thì Sử Giản sẽ sai người mang xác họ ra bên vách núi, trực tiếp ném xuống vực, sau đó lại mua một người mới lên bổ sung vào là xong.
Nhìn một trăm đệ tử Thanh Khâu Tông đang tu luyện trên quảng trường. Ninh Phong lại sờ sờ vào túi trữ vật, sau đó khẽ lắc đầu. Số lượng giải dược mục nát tủy đan, vẫn là một vấn đề. Nhưng việc cấp bách trước mắt không phải là giải dược.
Ninh Phong cảm ứng một chút, phát hiện trong viện tử của Quan Tuệ đã có người hoạt động, liền cất bước đi đến. Viện tử của Quan Tuệ nối liền với viện tử của Ninh Như, Ninh Tinh và Ninh Vân. Tối qua khi phân viện tử, Quan Tuệ đã cố ý chọn một cái viện tử tương đối lớn, nàng không còn là cô bé con nữa, kiểu viện nhỏ ở sườn núi Lưu Tiên kia khiến nàng có cảm giác hơi gò bó khi ở.
Mở cửa chính là Mạnh Tử Nhi, nàng phát hiện là Ninh Phong đến thì vội vàng mời Ninh Phong vào viện. "Tiểu thư vẫn đang tu luyện."
Ninh Phong nhẹ gật đầu rồi ngồi xuống ở hành lang trong viện, Mạnh Tử Nhi vội vàng rót cho Ninh Phong một chén trà linh.
"Hai con thiên u tước kia thế nào rồi?" Ninh Phong thuận miệng hỏi một chút. Hai con thiên u tước bị thương rất nặng, đêm qua được cất vào trong túi ngự thú của Mạnh Tử Nhi rồi cùng nhau mang về núi Thanh Khâu. Nhưng Ninh Phong không biết sau đó bọn nó được an trí như thế nào. Hai ngày nay, người nhà bị bắt, hắn căn bản không để ý những việc vặt của thú cưng.
Mạnh Tử Nhi đáp: “Bẩm gia chủ, bọn chúng đã được an trí trong thú cứu ở trước sơn môn, có Ngự Thú Sư đang tiến hành an dưỡng cho bọn chúng.”
Thú cứu? Ninh Phong cau mày, nhưng rất nhanh liền nhớ ra, bên ngoài sơn môn của Thanh Khâu Tông đúng là có một dãy thú cứu, bên trong nuôi rất nhiều thú cưng, bình thường là để cho các đệ tử tông môn xuất hành làm nhiệm vụ có sức chạy. Và trong tông môn cũng có một Ngự Thú Sư, chuyên phụ trách việc thuần dưỡng đám thú cưng này.
“Nếu như ngươi muốn đến bên thú cứu, thì cứ đi đi, đến đó nói ta đồng ý là được.”
"Cảm tạ......Gia chủ!" Mạnh Tử Nhi nghe vậy hơi giật mình, sau đó lại vui mừng khôn xiết.
Ninh Phong gật đầu. Hắn biết Mạnh Tử Nhi trời sinh thích ở cùng thú cưng, còn phục dịch người sống thì có vẻ rất không chuyên nghiệp, làm việc rất miễn cưỡng. Đã nàng có thể sống sót sau trận tập kích phủ thành chủ đêm đó, cùng nhau đi theo đến Thanh Khâu Tông, đó là mệnh cứng rắn, dứt khoát để nàng thuận theo bản tính. Thực ra, nguyên nhân chủ yếu hơn là Ninh Phong cần phải khống chế số lượng giải dược của mục nát tủy đan. Để Mạnh Tử Nhi đến thú cứu làm việc, có thể đi theo vị Ngự Thú Sư kia học hỏi, sau này nếu cần giảm biên chế, có thể trực tiếp đuổi vị Ngự Thú Sư kia đi, để Mạnh Tử Nhi tiếp nhận và quản lý toàn bộ thú cứu. Như vậy có thể tiết kiệm được giải dược cho Ngự Thú Sư.
Sau khi uống vài chén linh trà, Quan Tuệ cuối cùng cũng tu luyện xong và ra khỏi viện. "Tìm ta có chuyện gì sao?"
Thấy Ninh Phong sáng sớm không đi xử lý việc khác mà lại trực tiếp đến tìm mình, Quan Tuệ cực kỳ ngạc nhiên. Tối qua mới từ nơi xa xôi hàng vạn dặm chuyển đến núi Thanh Khâu, một đống lớn chuyện trong tông môn chưa giải quyết, Ninh Phong lại có thời gian rảnh rỗi đến đây?
Ninh Phong cười nói: "Thật sự là có việc. Ta chuẩn bị điều Mạnh Tử Nhi đi đến bên thú cứu làm việc, còn sẽ sắp xếp thêm một thị nữ giúp ngươi thuận tiện công việc, ý của ngươi thế nào?"
Quan Tuệ dù không biết vì sao Ninh Phong đột nhiên có quyết định này, nhưng nàng đảo mắt mấy lần rồi lập tức gật đầu: "Được thôi, ta không có ý kiến gì." Nàng lại quay đầu nhìn Mạnh Tử Nhi: "Nếu ngươi có hứng thú, bây giờ có thể đi rồi, sau này tan việc thì về đây ngủ cũng được."
“Vâng, tiểu thư!” Mạnh Tử Nhi vui vẻ đáp, rồi chạy ngay ra thú cứu. Tại Ninh Gia Trang, dù nàng ở trong sân của Quan Tuệ, nhưng bình thường nàng vẫn chủ yếu huấn luyện thiên u tước, bây giờ hai con thiên u tước bị thương, trong lòng nàng lo lắng vô cùng, sớm đã muốn đến bên thú cứu để trông chừng. Trong toàn bộ Ninh gia, người thân thiết với hai con thiên u tước nhất không ai khác ngoài Mạnh Tử Nhi. Nàng đã sớm xem thiên u tước như bạn bè của mình.
"Ngươi tìm ta..... Chẳng lẽ muốn để ta giúp ngươi tính toán thọ nguyên sao?"
Mắt thấy Mạnh Tử Nhi ra khỏi cửa, đóng cửa lại cẩn thận, Quan Tuệ mới quay trở lại, nhìn chằm chằm vào Ninh Phong. Trong ánh mắt nàng dường như có một loại kích động không thể nói rõ. Nàng đã ẩn ẩn đoán được, Ninh Phong cố ý điều Mạnh Tử Nhi đi, đơn độc ở chung với nàng, ắt là có chuyện quan trọng!
Theo cảnh giới của Quan Tuệ những năm gần đây tăng lên, thì trình độ tạo nghệ vọng khí thuật cũng tăng theo, một vài điểm khác biệt so với người thường trên người Ninh Phong, nàng nhìn thấy, nàng biết rõ, chỉ là từ trước tới giờ nàng không hề đề cập với ai.
“Ngươi đã biết những gì? Cứ nói đi.” Ninh Phong thản nhiên nói. Lần này hắn không chỉ đến để chứng thực, mà còn đến để giải quyết triệt để việc này. Lâm Triều Nguyên lại cho rằng hắn mang pháp quyết trường sinh? Điều này phần lớn là do vọng khí thuật gây nhiễu.
Quan Tuệ nhắm mắt, cụp hàng mi xuống, tựa hồ suy tư một hồi rồi trầm ngâm nói: “Ta chỉ biết, đêm đó sau khi ngươi vào trong thành làm việc trở về, ta thấy ngươi dường như đã trẻ ra.”
“Trẻ ra gần năm mươi tuổi, đúng không?” Càn khôn sáng sủa, Thiên Đạo mênh mông, Quan Tuệ không dám trực tiếp nói rõ. Nàng chỉ có thể nói, Ninh Phong nhìn qua trẻ ra, và trẻ ra khoảng năm mươi tuổi.
Ninh Phong nghe vậy, không khỏi sững sờ. Chuẩn như vậy? Nhà Lâm gia, trừ Lâm Triều Nguyên và Yến Quy Thiền, trên dưới có tổng cộng bốn mươi bảy nhân mạng. Lâm Triều Huyền, Lâm Triều Thanh, cống hiến hai năm thọ nguyên. Tính ra, không sai biệt lắm chính là năm mươi năm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận