Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 123: Phường thị bày hàng vỉa hè

Chương 123: Phường thị bày hàng vỉa hè
Bên cạnh bảng hiệu còn có hai nữ tu đang ngồi, nhìn dáng vẻ thì là nhân viên làm việc của phường thị.
"Hôm nay vẫn còn chút chỗ trống, ai muốn bày quầy thì tranh thủ nộp tiền."
"Từ ngày mai trở đi, phí bày quầy bán hàng sẽ tự mình đến chỗ quản lý của phường thị mà nộp, mức phí vẫn như cũ!"
Một nữ tu trong số đó lớn tiếng rao.
Mấy tu sĩ vốn đang vây quanh chỗ nàng nghe thấy vậy thì vội vàng móc linh thạch ra chuẩn bị nộp tiền.
Ninh Phong tiến đến xem xét một hồi, tiền thuê quầy hàng không đắt, hai mươi linh thạch vụn là có thể bày cả ngày.
Nhìn dòng người chen chúc trong khu vực bày quầy, chủ quán cùng các tu sĩ mặc cả, tranh nhau đến mức mặt đỏ tía tai.
Ninh Phong quyết định thử bày quầy một lần xem sao, xem những vật tư trên người có bán được giá tốt hay không.
Nếu không ai hỏi mua thì đành đem đến bán cho mấy cửa hàng pháp khí trong phường thị vậy.
Ba thanh kiếm kia bán cho Bảo Lâm đường, hắn luôn cảm thấy mình chịu thiệt.
Xếp hàng theo đám người, giao linh thạch vụn, Ninh Phong cũng nhận được một tấm bảng gỗ bày quầy.
Có tấm bảng gỗ này, đặt lên trên quầy hàng, đội hộ vệ tuần tra trong khu vỉa hè sẽ không đến hỏi han.
Nếu không có bảng hiệu mà tự ý chiếm quầy hàng, một khi bị bắt sẽ bị phạt gấp năm lần tiền thuê.
Cầm bảng hiệu tiến vào khu vực bày quầy, nhìn lướt qua thì ít nhất cũng có mấy trăm sạp hàng!
Bất quá chỗ tốt đều bị người khác chiếm hết, Ninh Phong tìm một hồi mới tìm được một chỗ trống ở góc Tây Bắc hẻo lánh.
Vội vàng lấy da thú từ trong túi trữ vật ra trải trên mặt đất, sau đó đặt bảng hiệu bày quầy lên trên.
Da thú là tìm được trong túi trữ vật của Đường Cổ, không ngờ lúc này lại phát huy tác dụng.
Ninh Phong lại lấy mấy pháp khí trên người ra đặt lên da thú.
Một cái quầy hàng đơn sơ liền bày xong như vậy.
"Tiểu đạo hữu, tấm da thú này bán thế nào?"
Ninh Phong đang cúi đầu chuẩn bị tìm đồ kê xuống mông ngồi thì nghe thấy một giọng nói già nua vọng tới.
Ngẩng đầu nhìn lại thì thấy trước quầy hàng có một lão tu sĩ đang ngồi xổm.
Lão tu sĩ này râu tóc bạc phơ, đang dùng ngón tay vuốt ve tấm da thú mà Ninh Phong trải trên đất, vẻ mặt có vẻ thích thú thưởng thức.
Ninh Phong ngẩn người ra, nói: "Da thú?"
Lão tu sĩ ngẩng đầu nhìn Ninh Phong, khẽ gật đầu: "Da thú của ngươi có bán không?"
"Bán!"
Sao lại không bán? Vừa bày quầy đã có khởi đầu tốt đẹp.
Ninh Phong hứng khởi trả lời: "Đạo hữu muốn mua mấy tấm?"
Hai mắt lão tu sĩ có chút sáng lên: "Ồ? Loại da thú này, tiểu đạo hữu còn có?"
Ninh Phong gật đầu: "Nhiều thì không có, khoảng ba mươi tấm thì vẫn có."
Ninh Phong nhớ là có khoảng bốn mươi tấm da thú loại này trong túi trữ vật của Đường Cổ.
Lão tu sĩ cười nói: "Ta cũng không dùng nhiều đến vậy, có mười cái là đủ. Tiểu đạo hữu ra giá đi!"
"Không phải ngươi ra giá sao? Hợp lý ta liền bán!"
Ninh Phong khăng khăng nói, hắn căn bản không biết mấy tấm da thú này đáng giá bao nhiêu linh thạch.
Lúc này không khỏi có chút hối hận, trước khi bày quầy hẳn là phải đến phường thị tìm hiểu giá cả da thú trên thị trường, cũng có một số cửa hàng bán vật liệu chế tác pháp khí, trong đó cũng có da thú.
Ninh Phong lật tay một cái, lại lấy ra một tấm da thú từ trong túi trữ vật, ném xuống trước mặt lão tu sĩ: "Đạo hữu có thể xem phẩm chất da thú của ta trước, rồi ra giá cũng không muộn."
Lão tu sĩ mở tấm da thú ra, nghiêng người tránh ra, để ánh mặt trời chiếu trực tiếp lên trên da thú, sau đó lật đi lật lại tấm da thú này kỹ càng xem xét.
Sau đó lão tu sĩ khẽ gật đầu, trầm ngâm nói: "Tiểu đạo hữu, nếu da thú nào cũng có phẩm chất thế này thì ta có thể trả một linh thạch một tấm."
Ninh Phong lắc đầu nói: "Không được không được, một linh thạch hơi ít, nếu đạo hữu thành tâm muốn mua thì cho cái giá hợp lý một chút đi."
Trong lòng hắn thật ra không chắc chắn, nói như vậy cũng chỉ là để tiếp tục dò xét ý của đối phương.
Lão tu sĩ nghe vậy liền lắc đầu, cười nói: "Một linh thạch, không thể hơn được nữa, tiểu đạo hữu hẳn cũng biết, đây chỉ là da thú bình thường chứ không phải là da yêu thú."
"Tuy nói phẩm chất coi như là tạm được, nhưng giá cả cũng chỉ có vậy. Nếu tiểu đạo hữu không chịu bán thì ta đi sạp khác mua vậy."
Nói xong, lão tu sĩ liền đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Ninh Phong vội vàng ngăn lại: "Đạo hữu khoan đã, một linh thạch thì một linh thạch, tiện nghi bán cho ngươi coi như lấy cái may."
"Như vậy thì tốt quá." Lão tu sĩ lộ vẻ vui mừng.
Ninh Phong lại lấy ra chín tấm da thú từ trong túi trữ vật, để lão tu sĩ kiểm tra qua một lượt.
Sau khi lão tu sĩ xác nhận phẩm chất không có vấn đề gì, hai bên thỏa thuận giao dịch xong xuôi.
Đợi lão tu sĩ đi khỏi, Ninh Phong cười bỏ mười linh thạch vào túi trữ vật.
Hôm nay vận khí không tệ!
Lần đầu bày quầy bán hàng liền giao dịch thành công, mười linh thạch vào túi, tiền thuê quầy đã kiếm lại rồi.
Ninh Phong thầm tính toán trong lòng, hiện tại linh thạch trong túi trữ vật của hắn đã gần một nghìn khối rồi.
Trước khi ra ngoài hôm nay, trên người hắn đã có bảy trăm tám mươi sáu linh thạch.
Hơn bảy trăm linh thạch này đều là chiến lợi phẩm có được trong khoảng thời gian qua.
Lần bán phù ở Bảo Lâm đường lại thu nhập thêm một trăm tám mươi lăm linh thạch.
Cộng thêm mười linh thạch mới vào tay nữa, tổng cộng là chín trăm tám mươi mốt khối!
Mục tiêu nhỏ một nghìn linh thạch, hôm nay rất có khả năng thực hiện được!
Sau một hồi đắc ý, Ninh Phong phát hiện so với những quầy hàng khác thì hàng hóa của mình bày ra thực sự quá ít.
Lại lấy ra mấy cây roi thú và hai thanh đao cùng với chiếc áo lót bị hư hỏng từ trong túi trữ vật ra.
Sau đó nghĩ nghĩ, hoặc là không làm, đã làm thì làm cho xong.
Đem tất cả pháp khí ra bày chỉnh tề trên da thú.
"Đạo hữu, ngươi là luyện khí sư?"
Nữ chủ quán bán linh thực ở sát bên thấy Ninh Phong một chút lấy ra nhiều pháp khí như vậy, cũng không nhịn được mà kinh ngạc hỏi.
"Có người bạn là luyện khí sư, nhờ ta tiện thể bán giúp thôi, như vậy có thể tiết kiệm chút tiền thuê quầy."
Ninh Phong tùy tiện tìm một lý do để lấp liếm cho qua chuyện.
Cuối cùng hắn đem tất cả túi trữ vật trống không cũng lấy hết ra.
Bây giờ trên người Ninh Phong có hai mươi tư túi trữ vật, giữ lại cũng chẳng cần thiết nữa.
Cuốn « Đốt Hơi Thở Thuật » tìm thấy trong túi trữ vật của Chu quả phụ là công pháp hệ băng, giữ lại cũng chiếm chỗ, chi bằng cứ để lên quầy hàng luôn.
Cả cuốn « Nhập Môn Phù Lục Chế Tác Tường Giải » cũng đặt ở một bên, quyển bí tịch này là do nguyên thân để lại.
Bất quá bây giờ đối với Ninh Phong đã không còn tác dụng, vì hắn đã sớm nắm vững toàn bộ.
Giữ ở trên người cũng không bằng bán đi, biết đâu lại có tán tu nào nghèo túng để ý đến quyển bí tịch này, có thể đổi về linh thạch cũng nên.
Tính lưu động của linh thạch cao hơn công pháp bí tịch nhiều!
Người đi lại tấp nập trong khu vỉa hè, thỉnh thoảng có người đi ngang qua quầy hàng của Ninh Phong.
"Đạo hữu, túi trữ vật bán thế nào?"
Có hai nữ tu đi dạo theo dòng người, từ xa nhìn thấy Ninh Phong bày ra nhiều túi trữ vật như vậy liền tiến đến hỏi.
Hai người đều khoảng mười sáu mười bảy tuổi, xem ra cảnh giới không cao.
Ninh Phong lặng lẽ cảm ứng một chút thì thấy hai người đều là Luyện Khí tầng ba.
Với cảnh giới này thì chắc là hai người cũng mới lần đầu mua túi trữ vật, hơn nữa xem ra hai nàng hình như chuyên môn đến mua túi trữ vật.
Ninh Phong chỉ vào mấy túi trữ vật bên phải: "Mấy cái túi trữ vật này không gian khoảng ba thước, bốn linh thạch một cái."
Ninh Phong cũng không có ra giá cao mà trực tiếp đưa ra mức giá thấp nhất.
Loại túi trữ vật kích thước nhỏ nhất này, giá bán ở phường thị thường là năm sáu linh thạch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận