Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 239: Thanh lâu gặp người quen

Chương 239: Thanh lâu gặp người quen
“Mấy người các nàng đâu?”
Ninh Phong vừa nhìn trái vừa nhìn phải, giật mình không thôi.
Hắn nhớ rất rõ, mấy nữ tu Phương Tài còn ở bên cạnh hắn, bây giờ sao lại không thấy. Đi mà không chào hỏi một tiếng?
“Đạo hữu, Phương Tài mà ngươi nhìn thấy, nghĩ đến, gặp phải, đều là cảnh trong khúc nhạc mà thôi.” Phượng Âm lại cười, lần nữa lộ ra hai má lúm đồng tiền nhàn nhạt. Trong ánh mắt, có nét tinh nghịch lóe lên.
Ninh Phong nghe vậy, ngẩn người hồi lâu.
“Huyễn cảnh? Vừa rồi các nàng rõ ràng……”
“Đạo hữu, ta không phải đã nói với ngươi sao? Trong huyễn cảnh, tất cả mọi thứ đều không cần xem là thật.”
“……”
Ninh Phong không tin. Tất cả mọi thứ đều chân thật như vậy, quá ư là chân thực.
Nâng tay phải lên, cẩn thận hít hà ở chỗ tay áo, phía trên mùi phấn son, rõ ràng vẫn còn! Lại cúi đầu nhìn đạo bào của mình một chút. Vạt áo đạo bào, thậm chí còn có chút vết nước ẩm ướt loang lổ, rất rõ ràng. Tuyệt đối không sai. Nếu những thứ này thật là huyễn cảnh, vậy thì thật là đáng sợ!
Phượng Âm thấy vậy, nhịn không được che miệng, cười khúc khích. Vừa rồi Ninh Phong một mình làm hết mọi việc, nàng đều đứng bên cạnh xem. Bất quá loại chuyện này nàng thấy nhiều rồi, cũng không cảm thấy có gì không tao nhã. Cái này vốn là trách nhiệm công việc của nàng. Ngược lại Ninh Phong nghĩ thông suốt sau, lại thấy vô cùng xấu hổ.
Phượng Âm tuy không thấy rõ lắm dung mạo Ninh Phong, nhưng có thể cảm giác được mặt hắn đỏ bừng, thần sắc khó xử.
“Đạo hữu không cần để ý, đến nhiều mấy lần sau, ngươi sẽ quen thôi.”
Phượng Âm cười nói.
Ninh Phong trầm mặc. Không bàn đến việc huyễn cảnh của Phương Tài là thật hay giả, khi nghe khúc nhạc này, hắn quả thật cảm nhận được, khúc nhạc này đối với thần thức rất có ích. Thần trí của hắn thực sự có phản ứng! Dù không nhiều, nhưng đối với một tu sĩ Luyện Khí kỳ mà nói, phần thức tỉnh thần thức này đã là vô cùng khó được. Khó trách nghe mấy khúc nhạc, đã tốn mười, tám khối linh thạch! Bất quá Ninh Phong cảm thấy rất đáng giá, hắn cảm thấy Phượng Âm nói không sai, nếu kiên trì đến thêm vài lần nữa, có lẽ phạm vi lĩnh vực thần thức có thể mở rộng thêm cũng không biết chừng!
Phượng Âm lại hỏi: “Thời gian đã hết rồi, ta tiếp tục tấu nhạc nữa hay là…”
Lúc này Ninh Phong mới nhớ, một canh giờ đã qua, liền nói: “Cảm ơn tiên tử, dừng ở đây thôi.”
Rất nhanh, Phượng Âm liền rời đi, khi đi còn nhắc nhở Ninh Phong: “Đạo hữu, ta là người số hai mươi chín, lần sau nếu đến, trực tiếp gọi tên số thẻ của ta là được.”
Đợi Phượng Âm đi rồi, vị nữ tu tiếp đãi Ninh Phong lúc trước lại tiến đến. Nàng cười nhẹ nhàng hỏi thăm: “Chu đạo hữu, cảm thấy thế nào? Tiên khúc ở Tiên Âm Phường của phủ tiên lâu chúng ta, còn vào tai chứ?”
Ninh Phong khẽ gật đầu, nói: “Cũng được.”
Nữ tu đảo mắt, liền phát hiện ra vạt áo đạo bào của Ninh Phong, có một chỗ còn chưa khô vết nước. Nàng lại mỉm cười nói: “Chu đạo hữu, thời gian còn sớm, hay là ta dẫn ngươi đến Tiên Hoan Các bên kia, tìm một tiên tử cùng song tu một phen?”
Tiên Hoan Các, là đạo trường song tu của phủ tiên lâu. Trong các có tất cả sáu trăm hai mươi tư tiên tử, từng người đều tài nghệ song toàn, am hiểu thuật song tu.
Song tu ở phủ tiên lâu, khác với song tu giữa Đạo lữ. Đạo lữ song tu thường theo nhu cầu, âm dương bổ trợ. Đôi bên đều phải trả giá, cũng đều có thu hoạch.
Nhưng ở những nơi tiêu phí cao như phủ tiên lâu này, đã thu của khách nhiều linh thạch như vậy, thì làm sao phủ tiên lâu có thể để khách trả giá đến hai lần. Cho nên song tu ở đây, chỉ là tiên tử trả giá, dùng âm bổ dương. Mà khách chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng là được. Cứ như vậy, song tu gần như làm ít công to, hiệu quả gấp mấy lần song tu giữa Đạo lữ. Vì vậy đến các đạo trường song tu như thế này, để tiến hành luyện song tu cấp độ cao một chút, tại tu tiên giới xem như một phương pháp tu luyện tăng tốc tương đối nhanh.
Bất quá Ninh Phong tạm thời vẫn chưa có ý định tham gia vào hạng mục này. Hắn trực tiếp lắc đầu: “Không cần. Để lần sau vậy.” Lần này đến phủ tiên lâu, mục đích chỉ là để hiểu rõ, thăm dò giá cả thị trường thôi. Mọi thứ cần phải từ cạn tới sâu, từng bước một. Nhất là chuyện tu luyện, không thể vội được.
Nữ tu nghe vậy, cười một tiếng, dân làm nghề này thì luôn có chút nhãn lực. Chào hàng kị nhất là cứ thúc ép ép buộc khách hàng. Thế là nàng lấy ra một lá bùa truyền tin đưa cho Ninh Phong: “Không sao, nếu đạo hữu lần sau có hứng thú, có thể dùng phù liên hệ ta.” Tiếp đó nàng lại nhỏ giọng nói với Ninh Phong: “Gần đây phủ tiên lâu chúng ta có một nhóm nữ tu mới đến, người nào cũng đều quốc sắc thiên hương…”
“Mà lại các nàng am hiểu song tu. Đạo hữu nếu rảnh thì không ngại đến thử một lần xem sao!” “Đến lúc đó… Ta có thể chiết khấu cho đạo hữu chút ít…”
Ninh Phong nhận lá bùa truyền tin của nàng, cười nói: “Được, đa tạ trước nhé.”
Nữ tu như lại nghĩ tới gì đó, hỏi tiếp: “Chu đạo hữu, nếu ngươi định thường xuyên tới chơi, không bằng mở một thẻ ưu đãi, như vậy sẽ có lợi hơn rất nhiều đấy!” Nàng lấy ra một mảnh thẻ gỗ màu lục từ trong ngực ra: “Loại thẻ này, là thẻ xanh ưu đãi sáu mươi năm của phủ tiên lâu chúng ta, số lượng có hạn, tổng cộng chỉ có 600 tấm.”
“Nếu cầm thẻ này tiêu phí, tất cả đều được giảm 10%! Mà lại tấm thẻ này dùng trọn đời, không có thời hạn!”
“Chu đạo hữu, bình thường mở một thẻ xanh thì cần một trăm tám mươi khối linh thạch, nếu ngươi có hứng thú, ta có thể bớt cho chút ít……” Nữ tu chưa dứt lời, đã im bặt. Bởi vì Ninh Phong cũng lấy ra một mảnh gỗ nhỏ, đưa ra lắc lắc trước mặt nàng.
“Tấm thẻ này, dùng được không?”
Nữ tu sửng sốt, tấm thẻ gỗ mà Ninh Phong đưa ra, là màu đen, phía trên có sáu chữ ẩn ẩn chớp động kim quang. Nàng nhận ra, đây là thẻ khách quý cấp cao nhất của phủ tiên lâu. Được ưu đãi giảm 30% trọn đời!
Phủ tiên lâu kinh doanh ở Ẩn Thanh Thành mấy trăm năm nay, giao thiệp rộng rãi, thẻ đen này dùng để tặng cho những vị khách có chức vị cao trong thành. Những người có thẻ đen, không giàu thì cũng quyền quý! Mà loại thẻ này tất cả chỉ chế có sáu mươi tấm. Số lượng vô cùng ít ỏi. Những người sở hữu thẻ này ở Ẩn Thanh Thành, chắc chắn không vượt quá bốn mươi người! Nữ tu hiểu rõ, vị Chu đạo hữu này thân phận không hề đơn giản. Nếu không hắn không thể nào có được loại thẻ này.
“Đây là thẻ đen của phủ tiên lâu chúng ta, đương nhiên là có thể sử dụng rồi. Mọi tiêu phí được giảm 30%.” Nữ tu nịnh nọt cười nói, trả lời Ninh Phong.
Ninh Phong không khỏi có chút hiếu kỳ, hắn vừa rồi để ý thấy, nữ tu lúc thấy tấm thẻ đen trong tay hắn, biểu lộ rất kinh ngạc. Nên liền hỏi: “Để làm được một thẻ đen loại này, cần bao nhiêu linh thạch?”
Nữ tu ngẩn ra, không rõ Ninh Phong hỏi như vậy là có ý gì. Thẻ đen, đâu phải cứ có linh thạch là làm được.
“Không làm được đâu ạ, thẻ đen là đặc biệt chế tạo ra, để làm quà tặng thôi.”
Ninh Phong gật đầu không nói gì, đi theo nữ tu đến chỗ tiếp tân tính tiền. Tổng cộng là mười khối linh thạch. Giảm 30% tức là còn bảy khối linh thạch, siêu có lợi. Tấm thẻ đen này là do Mạc Chu Hành tặng cho hắn, hôm nay mới phát huy được tác dụng.
Nữ tu đưa Ninh Phong ra đến bên ngoài đường Đông Thăng, rồi cáo từ.
Ninh Phong liền chắp tay sau lưng thong thả đi dạo, miệng còn ngân nga điệu tiên âm mà Phương Tài đã tấu, hướng về phía đường Đông Thanh mà đi. Hôm nay chuyến này, thể xác lẫn tinh thần đều vui vẻ, diệu ngôn khó tả.
“Ninh đạo hữu, đi dạo kỹ viện có sướng không? Nha?”
Còn chưa đi đến ngã tư đường, đột nhiên nghe thấy sau lưng có một giọng nữ vang lên. “Thoải mái.”
Ninh Phong suýt chút nữa thốt ra, may mắn kịp thời nuốt trở vào. Sau đó, trong lòng cảm thấy nặng nề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận