Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 39: Tụ Linh công nhập môn

Chương 39: Tụ Linh Công nhập môn
Nhân lúc chưa tới giữa trưa, Ninh Phong lấy quyển « Tụ Linh Công » ra, cẩn thận đọc đi đọc lại nhiều lần. Nghiên cứu kỹ từng bước chi tiết, sau khi xác nhận mình đã nắm vững tất cả trình tự, hắn bắt đầu thử tu luyện.
Rất nhanh…
【Tụ Linh Công đã nhập môn】 【Độ thuần thục Tụ Linh Công +1】 【Độ thuần thục Tụ Linh Công +1】 … Hơn nửa canh giờ sau, Ninh Phong thu công, từ từ mở mắt, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.
Linh khí đêm qua vẽ bùa cơ hồ cạn kiệt, trải qua nửa canh giờ tu luyện Tụ Linh Công, đã hồi phục gần như hoàn toàn. Thậm chí cánh tay bị thương cũng có cảm giác đã hoàn toàn bình phục như ban đầu.
Xem ra Tụ Linh Công không đơn giản chỉ là phiên bản tăng cường của Thải Linh Công.
Ninh Phong cảm nhận rõ ràng, Tụ Linh Công dù chỉ ở cấp nhập môn, cũng mang đến hiệu quả tăng tiến cảnh giới vượt xa Thải Linh Công cấp tinh thông.
Bảng thông tin hiện:
【Tụ Linh Công (nhập môn: 3/100)】
Nửa canh giờ mà tăng những ba điểm thuần thục!
Trong khi trước kia, ở giai đoạn nhập môn của Thải Linh Công, nửa canh giờ cùng lắm chỉ tăng một điểm thuần thục.
Chênh lệch quá lớn!
Hơn nữa Ninh Phong hiện tại đã là Luyện Khí trung kỳ, theo lý thì tu vi phải tăng chậm hơn mới hợp lý.
Nếu vậy tính ra, tốc độ tăng tiến khi tu luyện Tụ Linh Công nhanh hơn Thải Linh Công tới sáu bảy lần!
Dĩ nhiên, có một phần nguyên nhân là do linh khí trong thành, dù vị trí căn phòng này không quá lý tưởng, nhưng sự dồi dào linh khí trong thành không thể so với ngoài thành.
Ngoài ra, phần lớn là nhờ công pháp Tụ Linh Công cao cấp hơn.
Đệ tử các tông môn Tiên Tộc tu luyện nhanh hơn tán tu, rốt cuộc thì, ngoài đan dược ra, chính là sự khác biệt đến từ công pháp.
Có Tụ Linh Công, Ninh Phong tin rằng việc đột phá Luyện Khí tầng năm sẽ không còn quá xa.
“Không thể kiêu ngạo.”
Ninh Phong chợt nhận ra mình dường như lại có chút tự mãn, vội điều chỉnh suy nghĩ, nhắc nhở bản thân.
Vừa mới đột phá Luyện Khí tầng bốn, đã nghĩ ngay đến tầng năm, quả thật có hơi viển vông.
Khoác đạo bào, mở cửa, phát hiện đã là giữa trưa.
“Công tử, mời rửa mặt.”
Hai nàng thấy Ninh Phong bước ra, vội vàng bưng nước nóng và khăn mặt tới.
Thực ra, các nàng đã dậy từ lúc hừng đông, luôn đứng chờ Ninh Phong ở ngoài sân. Nếu Ninh Phong không ra, các nàng cũng không dám tự tiện gõ cửa. Lần chờ này kéo dài suốt mấy canh giờ.
Ninh Phong thấy các nàng đứng ngoài sân, tay bưng khăn mặt và chậu rửa mặt, cũng ngạc nhiên, nói:
“Sau này không cần đặc biệt chăm sóc ta trong sinh hoạt hằng ngày, ngày thường các ngươi cứ tự nhiên. Nếu có việc, ta sẽ gọi các ngươi.”
“Dạ.”
Rửa mặt xong, Ninh Phong mời hai nàng cùng ngồi xuống ăn cơm.
“Các ngươi đều đến từ đâu?”
Ninh Phong thấy hai nàng ngồi bên bàn đá có vẻ rất gò bó, chỉ cắm cúi ăn cơm, liền quyết định gợi chuyện.
“Bẩm công tử, nô tỳ đến từ Tần gia ở Thanh Dương châu.” Tần Tuyết nói.
“Bẩm công tử, nô tỳ đến từ Diệp gia ở Vân Lâm châu.” Diệp Oánh nói.
Vân Lâm châu? Nghe quen quen.
Ninh Phong nhớ lại, khi tàn niệm của nguyên chủ tan đi, hình như có nói với Ninh Phong, hắn chính là người của Ninh gia ở Vân Lâm châu.
Nhưng Ninh Phong không có ý định liên hệ, những chuyện này dường như không hề tồn tại trong trí nhớ của hắn. Những nhân quả của nguyên chủ, hắn cũng không có hứng thú dính vào.
Gắp một miếng thịt ba chỉ, hắn tiếp tục hỏi Diệp Oánh:
“Vân Lâm châu? Vân Lâm châu cũng thuộc sự quản lý của Đại Triệu Tiên Quốc đúng không?”
Diệp Oánh gật đầu nói:
“Đúng vậy, Vân Lâm châu ở phía bắc Tiên Quốc, còn Phượng Dao thành thì ở phía đông, đều là những nơi hẻo lánh cả.”
Ninh Phong tò mò nói:
“Chẳng phải là rất xa sao? Vậy ngươi làm sao đến được Phượng Dao thành?”
“Từ Vân Lâm châu đến Phượng Dao thành ít nhất cũng phải mười mấy vạn dặm, nô tỳ đương nhiên là theo người môi giới đi phi thuyền đến.”
Ninh Phong giật mình: “Mười mấy vạn dặm?”
Khoảng cách này chắc cũng gần bằng hai ba vòng trái đất.
Bản đồ Đại Triệu Tiên Quốc lớn vậy sao?
Hắn quay sang Tần Tuyết hỏi: “Còn ngươi thì sao, Thanh Dương châu cách Phượng Dao thành chắc không xa như vậy nhỉ?”
Ninh Phong không có nhiều ấn tượng về địa lý thế giới này, cũng không có cách nào khác để có thêm kiến thức về mảng này. Nhưng hắn thấy cần phải tìm hiểu thêm những thường thức cơ bản này.
Tần Tuyết đặt đũa xuống, trả lời:
“Bẩm công tử, Thanh Dương châu thuộc sự quản lý của Đại Tần Tiên Quốc, còn cách Phượng Dao thành xa hơn một chút nữa.”
Nàng nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói thêm: “Nhưng Thanh Dương châu và Vân Lâm châu tuy thuộc hai Tiên Quốc khác nhau, nhưng hai châu này lại rất gần nhau. Nên chúng nô tỳ mới được phân về một chỗ.”
Còn có cả Đại Tần Tiên Quốc sao?
Ninh Phong gật đầu, rồi tiếp tục gợi chuyện để hai nàng kể chuyện trên trời dưới đất, còn thỉnh thoảng kể thêm mấy chuyện cười nho nhỏ.
Hai nàng dần cũng không còn gò bó như trước, dù sao cũng là người trẻ tuổi, chuyện trò vui vẻ còn cười ha hả. Cảm giác e ngại Ninh Phong và những lo lắng khác trong lòng các nàng cũng giảm bớt đi nhiều.
Chủ yếu là các nàng phát hiện Ninh Phong khác xa với hình tượng tu tiên giả mà các nàng từng nghe trong phàm tục. Trong nhận thức của các nàng, Tiên Giới là nơi thâm sâu khó dò, tu sĩ đối đãi với nhau bằng thực lực, không có những luật lệ ràng buộc như ở phàm tục.
Rất nhiều người sau khi đến Tiên Giới đã không còn tin tức gì. Chỉ một số ít may mắn có được tài nguyên ở Tiên Giới mới có thể quay trở lại phàm tục, xưng bá một phương.
Còn những người biến mất không dấu vết, các nàng tin rằng đều đã bị các tu sĩ ở Tiên Giới giết chết. Ấn tượng của tu sĩ Tiên Giới với người phàm tục là: cao cao tại thượng, hỉ nộ vô thường, xem phàm nhân như sâu kiến, có thể tùy ý giết hại.
Sự thật cũng đúng là như vậy.
Nhưng Ninh Phong lại hoàn toàn khác. Ninh Phong dù là chủ nhân nhưng chưa từng mắng các nàng một câu, lại càng không đánh các nàng.
Ninh Phong giống như đang xem các nàng là bạn bè, hoặc đúng hơn, là đồng bạn hợp tác.
Ăn xong, Ninh Phong lại quay về phòng.
Còn Tần Tuyết và Diệp Oánh trong lúc dọn dẹp bát đũa, nhìn nhau, phát hiện hốc mắt cả hai đều có chút ửng đỏ. Các nàng cảm thấy may mắn vì lựa chọn của mình.
Nếu đổi chủ nhân khác, có lẽ những chuyện kinh khủng sẽ xảy ra bất cứ lúc nào.
Ninh Phong trở lại phòng, ngồi xuống ghế tiêu hóa lại những gì vừa trò chuyện trong bữa cơm.
Hắn biết được từ miệng hai nàng, Đại Triệu Tiên Quốc lớn hơn rất nhiều so với ấn tượng của hắn, phải mười mấy vạn dặm. Ngoài Đại Triệu Tiên Quốc, còn có Đại Sở Tiên Quốc, Đại Tần Tiên Quốc, Đại Hán Tiên Quốc, Đại Đường Tiên Quốc. Đây đều là các quốc gia lớn mạnh nhất ở thế giới này. Các tiểu quốc và nơi tập trung người phàm tục thì vô số kể.
Thế giới này rộng lớn khiến Ninh Phong có chút giật mình.
Mỗi quốc gia đều có rất nhiều Tiên Thành, những Tiên Thành này đều được xây trên các linh mạch.
Tu tiên giả cơ bản đều tụ tập trong ngoài Tiên Thành, bởi vì tu luyện cần linh khí.
Phượng Dao thành, thực chất chỉ là một Tiểu Tiên Thành xa xôi hẻo lánh, không có bất kỳ quan hệ gì với các Tiên Thành của những thế lực khác.
Thậm chí, giữa các Tiên Thành, chỉ cần không cố ý gây tổn hại đến người phàm tục, thì có thể giao chiến một cách công khai. Ai mạnh thì có thể chiếm giữ Tiên Thành của người khác, và thống trị khu vực đó một cách hợp pháp.
Thế giới này mãi mãi lấy thành bại để luận anh hùng.
Dĩ nhiên, việc này phải báo cáo lên triều đình Tiên Quốc để được thừa nhận, thì mới có được thân phận quản lý Tiên Thành hợp pháp.
"Thành lập gia tộc, chiếm cứ Tiên Thành, kiếm linh thạch một cách hợp pháp trong phạm vi thế lực của mình, đây mới là cách sinh tồn hiệu quả nhất ở thế giới này.”
Ninh Phong lại không khỏi ngưỡng mộ Lâm gia, Lâm gia mở Phường thị, xây khu cho thuê, sau đó không cần làm gì, chỉ cần duy trì an ninh trật tự, cũng có thể thu tiền thuê và thuế, còn thỉnh thoảng bóc lột tu sĩ trong thành. Còn có cách nào để kiếm linh thạch nhanh hơn thế này?
“Haiz, lại nghĩ nhiều rồi.”
Ninh Phong lắc đầu, cởi đạo bào ra, tiếp tục vẽ bùa.
Chỉ có không ngừng vẽ bùa, mới phù hợp với tình cảnh hiện tại của hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận