Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 337: Vọng khí thám trưởng sinh

Chương 337: Vọng khí tìm trường sinh Không chỉ có mỗi Túy Tiên Phù.
Bản "Thông Tiên Phù Điển" này còn ghi chép bốn loại phù lục khác, độ khó khi vẽ đều cực kỳ lớn. Bốn loại phù lục này theo thứ tự là: Thỉnh Tiên Phù, Độn Tiên Phù, Huyễn Tiên Phù, Câu Tiên Phù.
Bốn loại phù lục này, công năng khác nhau.
Thỉnh Tiên Phù, sau khi thi triển giống như Chân Tiên giáng thế, chiến lực tăng vọt ba thành, duy trì trong tám hơi thở.
Độn Tiên Phù, sau khi thi triển có thể xem thường các trận pháp, phép cấm chế, giảm đáng kể lực hạn chế lên người dùng, hiệu quả kéo dài nửa canh giờ.
Huyễn Tiên Phù, người trúng phù sẽ rơi vào ảo cảnh trong thời gian ngắn, kéo dài ba nhịp thở.
Câu Tiên Phù, người trúng phù giống như bị xiềng xích khóa chặt, linh lực bị phong bế, chỉ duy trì một hơi thở.
Ninh Phong cho rằng trong bốn loại phù lục này, Thỉnh Tiên Phù và Độn Tiên Phù có tác dụng thực chiến lớn nhất. Nhất là Thỉnh Tiên Phù, trực tiếp tăng vọt chiến lực, lại không có di chứng như Bạo Huyết Phù, đây là trạng thái mà bao nhiêu tu sĩ khao khát?
Tám hơi thở thời gian duy trì không nhiều, nhưng cao thủ quyết chiến, thắng bại thường quyết định chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủi. Mặt khác, Độn Tiên Phù cũng rất hữu dụng, giới tu tiên trận pháp khắp nơi có thể thấy, tình huống phải đối mặt với uy hiếp của trận pháp cũng rất nhiều. Học được Độn Tiên Phù, sau này chắc chắn cần dùng đến!
Tuy nhiên trong bốn loại phù lục này, Huyễn Tiên Phù so với các phù còn lại có vẻ hơi vô dụng. Ba hơi thở thời gian ảo cảnh, Ninh Phong cảm thấy không bằng một lá Ẩn Thân Phù. Một lá Ẩn Thân Phù thượng phẩm, có thể làm cho khí tức giảm xuống gần bằng không. Đánh lén, ám toán sau lưng, Ẩn Thân Phù không nghi ngờ thích hợp hơn.
Ninh Phong quyết định học hết cả bốn loại phù lục này. Dù sao hiện tại cũng không có việc gì khác, nhàn rỗi cũng vẫn là nhàn rỗi. Tiếp theo, Ninh Phong đưa việc vẽ bùa vào danh sách những việc quan trọng hàng ngày. Thời gian tu luyện các công pháp khác của hắn không hề giảm bớt, nhưng cố gắng gia tăng thời gian vẽ bùa. Bởi vì kỹ năng phù lục đã thăng cấp đến cảnh giới đại thành. Cho nên mấy loại phù lục này không tốn nhiều thời gian, liền hoàn toàn nắm giữ. Đồng thời tỉ lệ thành phù cũng tăng lên trên diện rộng. Có một lần Ninh Phong vẽ Túy Tiên Phù cả đêm, kiểm kê xong mới phát hiện, tỉ lệ thành phù đã vượt qua sáu thành. Đây chính là chỗ tốt khi kỹ năng được thăng cấp.
Cứ thế mỗi ngày vẽ bùa, cộng thêm tu luyện Hỗn Nguyên Nội Kinh và đao pháp. Rất nhanh, hơn một tháng đã trôi qua.
Đại Triệu Tiên Quốc năm thứ 35130. Tháng bảy, ngày hai mươi.
Nhan Thủy Thu sinh hạ một bé trai.
"Ta muốn đặt tên cho hắn, gọi Ninh Giang, được không?" Nhan Thủy Thu mang theo ánh mắt mong chờ, trưng cầu ý kiến của Ninh Phong.
Ninh Phong gật đầu: “Đương nhiên là được.”
Trưởng tử Ninh Trạch, thứ tử Ninh Giang. Tam Giang thất trạch, tên mang chữ sông nước, tựa hồ tất cả đều liên quan đến nước.
"Chỉ là không biết linh căn của bọn chúng, có phải thuộc hệ thủy nhiều hơn một chút không?" Ninh Phong thầm cười một tiếng.
Sau đó lấy ra Tiên Tộc gia phả, thu lấy giọt m·á·u của Ninh Giang từ lòng bàn tay. Con trai của Tiên Tộc sinh ra, phải ghi vào mục lục sách, báo lên Tiên Quốc.
Đến ngày hai mươi mốt tháng tám, Ninh Giang tròn một tháng tuổi, trên dưới Ninh Gia trang tự nhiên là có một bữa tiệc linh đình. Đây coi như là tiệc đầy tháng, lấy ý nghĩa cầu may. Bất quá chuyện Ninh Gia trang sinh con trai, không biết vì sao bị các gia tộc ở mỏ khoáng biết được. Các gia chủ của những gia tộc kia, tự mình đến nhà tặng quà.
Ninh Phong trong lòng không thích, nhưng trên phương diện tình cảm cũng không tiện cự tuyệt, cho nên mỗi nhà đều đáp lễ lại bằng một ít phù lục.
Đang lúc ăn tiệc đầy tháng, Ninh Phong phát hiện Quan Tuệ luôn ngước mắt nhìn mình.
"Nhìn cái gì? Ăn cơm của ngươi đi." Ninh Phong không nhịn được nói.
Quan Tuệ trừng mắt nhìn, do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn hỏi Ninh Phong: "Sinh nhật của ngươi, là lúc nào?" Nàng đối với chuyện này, vẫn luôn rất hiếu kỳ.
Tuy giới tu tiên không chú trọng những ngày lễ tục, nhưng ngày sinh nhật, cũng được coi là một chuyện vui. Cho nên Đường Âm Như, Quan Tuệ, và cả Nhan Thủy Thu, thậm chí ngay cả Ninh Trạch, đến ngày sinh nhật tròn năm cũng đều sẽ vui vẻ ăn một bữa tiệc lớn với người nhà. Chỉ duy có Ninh Phong là không có.
Ninh Phong nghe Quan Tuệ hỏi, cũng không biết nên trả lời như thế nào. Sinh nhật của hắn đương nhiên là hắn biết, ngày hai mươi ba tháng mười. Nhưng một ngày này, cũng là thời gian hệ thống đánh dấu tròn năm ban thưởng. Hơn nữa phần thưởng đánh dấu lại rất kỳ quái, một khi có nhắc nhở về phần thưởng thì phải nhận ngay trong vòng ba hơi thở. Điều khiến Ninh Phong im lặng nhất chính là phần thưởng đánh dấu này, căn bản không hề có thời gian xuất hiện cố định. Nếu như trước mặt bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm mà hệ thống đột nhiên ban thưởng thì đúng là để lộ quá nhiều sơ hở. Thế nên cuối cùng Ninh Phong chỉ có thể ấp úng trả lời: "Ta từ nhỏ đã là cô nhi, không biết sinh nhật mình là tháng nào ngày nào.”
Đường Âm Như và Nhan Thủy Thu nghe vậy, trong mắt lập tức tràn đầy thương cảm. Mà Quan Tuệ nghe câu trả lời của Ninh Phong, trên mặt cũng lộ vẻ hối hận, nàng dường như rất muốn tát vào mặt mình một cái. Thật sự là không biết nói gì cho phải! Nàng thật ra đã sớm đoán được, Ninh Phong chắc chắn là cô nhi, nếu không sao có thể hai năm này chưa từng ăn một bữa tiệc sinh nhật nào!
"Như vậy đi, ta gần đây sẽ lưu ý một chút, giúp ngươi chọn ra một ngày tốt làm ngày sinh nhật, có được không?” Quan Tuệ quyết định dùng cách này để đền bù cho Ninh Phong.
Ninh Phong nhẹ gật đầu: “Được thôi.”
Sau đó trong hai tháng, Quan Tuệ mỗi ngày sau khi ăn cơm xong, đều sẽ xem khí của Ninh Phong một chút.
Đến tối ngày mười tám tháng mười, sau khi dùng bữa tối ở Lạc Hồng Đường xong, Quan Tuệ lại kéo Ninh Phong lại.
“Đến đây, ta giúp ngươi xem khí một chút.”
Ninh Phong không nói gì, trực tiếp quay về phía Quan Tuệ, ngồi thẳng người ngửa đầu. Quan Tuệ cũng nhìn Ninh Phong, khí tức trên người nàng nhanh chóng tăng lên. Sau đó trong mắt nàng, bắt đầu có ánh sáng mờ ảo tràn ra. Vọng khí thuật, thúc linh chuyển đồng, xem người luận khí. Ninh Phong khoảng thời gian này đã sớm quen thuộc.
“Xem xong chưa? Ta muốn đi.” Chờ ánh sáng trong mắt Quan Tuệ dần ảm đạm xuống, Ninh Phong bực bội nói. Hai tháng nay, hắn phát hiện trong mắt Quan Tuệ đã xuất hiện một chút thay đổi. Ánh sáng tràn trong con ngươi của nàng, từ yếu đến mạnh, từ màu trắng nhạt, chuyển sang màu xanh nhạt. Rất rõ ràng, vọng khí thuật của Quan Tuệ trong hai tháng này đã tăng lên không ít về cảnh giới. Ninh Phong một mực hoài nghi Quan Tuệ đang dùng hắn để luyện tập vọng khí thuật, nhưng hắn lại không có cách nào đưa ra bằng chứng. Rất có thể bản thân đã phí công làm con chuột bạch suốt hai tháng trời!
“Đừng nhúc nhích, đừng nhúc nhích, ta vẫn chưa xem xong.” Quan Tuệ vội vàng giữ Ninh Phong lại. Ninh Phong bất đắc dĩ, chỉ phải tiếp tục ngồi ngay thẳng, không nhúc nhích, nhìn về phía Quan Tuệ. Chỉ thấy lông mày Quan Tuệ nhíu lại, vẻ mặt dường như có chút kích động. Ánh sáng tràn trong đôi mắt nàng, lúc này cũng có chút tăng tốc lưu chuyển mà động, khi thì như thu nguyệt thâm thúy, khi thì như hạ tinh lãng mạn.
Mười hơi thở sau, Quan Tuệ lần nữa dừng lại.
“Thế nào? Lần này xem xong chưa?” Ninh Phong phủi vạt áo, chuẩn bị rời đi. Hắn không có quá nhiều thời gian ở đây bồi Quan Tuệ tốn thời gian. Đêm nay hắn đã sớm sắp xếp xong, trước nửa đêm vẽ Thỉnh Tiên Phù, nửa đêm về sáng vẽ Độn Tiên Phù. Mục tiêu đêm nay, ít nhất phải vẽ xong hai trăm tấm phù lục mới ngủ.
"Xem xong rồi." Quan Tuệ gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu. Vẻ mặt của nàng, lộ ra vẻ rất khó hiểu.
“Ta phát hiện sinh nhật của ngươi, khác với người thường.” Ninh Phong giật mình nói: "Ngươi xem suốt hai tháng, chỉ xem ra được cái này?"
Quan Tuệ lại biểu hiện thận trọng nhìn Ninh Phong, nói: "Trên người người bình thường chỉ có một đạo mở bụi chi khí, nhưng trên người ngươi lại có hai đạo!”
"Trong đó một đạo, chỉ hướng đến sau năm ngày.”
“Cũng chính là ngày hai mươi ba tháng này.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận