Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 428: Năm năm trong nháy mắt qua

Chương 428: Năm năm trôi qua trong nháy mắt
Khi Lưu Tĩnh tỉnh lại lần nữa, nàng phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường. Nhìn xung quanh, nàng thấy mình đang ở trong một căn phòng. Căn phòng này rất nhỏ, bên trong trang trí giản dị, đồ đạc cũng đơn giản, chỉ có một cái ghế và hai chiếc giường. Ở chiếc giường còn lại, bày một ít quần áo nữ nhân, có thể thấy người thường ngủ ở đó cũng là một nữ tu.
Lưu Tĩnh ngồi dậy, nàng cảm thấy gáy vẫn còn hơi đau âm ỉ. Dù sao nàng cũng hiểu rõ, chủ nhân không giết nàng, mà chỉ đánh ngất nàng rồi mang về đây. Lưu Tĩnh không có chút ký ức nào về việc mình đã đến nơi này như thế nào, nàng hoàn toàn không thể nhớ ra. Nàng cũng không biết nơi này cách Mục Dương thành bao xa.
Dù có thể nhớ lại, nàng cũng sẽ không cố gắng nghĩ ngợi, bởi vì chủ nhân có lẽ có bí mật gì đó, không muốn cho nàng biết quá nhiều, nếu không cũng đã không đánh ngất nàng. Lưu Tĩnh cúi đầu quan sát mình, phát hiện không biết từ lúc nào đã có người thay cho nàng một bộ đạo bào hoàn toàn mới.
Là chủ nhân thay sao? Bộ đạo bào màu đen mực này tuy chất vải không tệ, nhưng vẫn chỉ là một bộ đạo bào bình thường, so với bộ pháp bào màu hồng đào mang thuộc tính khinh thân của nàng rõ ràng kém hơn rất nhiều. Dù vậy những điều này đều không quan trọng, chỉ cần người không sao là được, Lưu Tĩnh thầm nghĩ.
Sau khi ngẩn người một lúc trên giường, Lưu Tĩnh đẩy cửa bước ra, phát hiện lúc này đã giữa trưa. Tháng sáu, ánh nắng rất gay gắt. Bên ngoài phòng là một cái viện tử lớn, xung quanh viện tử còn có không ít căn phòng nhỏ. Hơn mười nữ tu đang bận rộn trên bãi đất trống, thu hút sự chú ý của Lưu Tĩnh.
Những nữ tu này hoàn toàn không ngẩng đầu nhìn Lưu Tĩnh, vì họ đều đang làm việc, người thì khuân vác đồ đạc, người thì xử lý da thú, còn lại đang làm một số công việc thủ công. Quan sát thêm vài lượt, Lưu Tĩnh phát hiện đạo bào trên người mười nữ tu này, cả màu sắc lẫn kiểu dáng đều giống hệt bộ nàng đang mặc.
Lưu Tĩnh cảm ứng tu vi của các nàng, phát hiện cảnh giới đều rất thấp, chỉ là Luyện Khí tầng một hoặc tầng hai, chỉ có một người là Luyện Khí tầng ba. Ngay cả một người ở Luyện Khí trung kỳ cũng không có. Đây là nơi nào? Lưu Tĩnh cau mày, muốn hỏi người khác nhưng còn chưa kịp mở miệng, thì có một giọng nói vang lên bên cạnh: "Ngươi tỉnh rồi?"
Lưu Tĩnh quay đầu lại, chỉ thấy một nữ tu trẻ hơn nàng rất nhiều, đang cười đi về phía nàng. "Đúng, ta tỉnh." Lưu Tĩnh không biết người đối diện là ai, nhưng có thể khẳng định đối phương đang hỏi mình. Nữ tu trẻ tuổi bước đến, khoảng mười tám mười chín tuổi, cảnh giới Luyện Khí tầng ba.
Nhưng đạo bào trên người nàng rõ ràng khác biệt so với những người khác, Lưu Tĩnh cũng để ý thấy, sau khi nữ tu trẻ này xuất hiện, các nữ tu khác xung quanh động tác trên tay đều nhanh hơn một chút, vẻ mặt cũng trở nên câu nệ.
"Ta là Ngô Liễu, chấp sự ở đây." "Sau này ngươi cứ ở đây, ngày thường làm việc cùng các nàng. Không có sự cho phép của ta, không được tự tiện rời khỏi cái viện này," Nữ tu trẻ mặc dù có cảnh giới thấp hơn Lưu Tĩnh nhiều, nhưng trong giọng nói lại mang theo sự uy nghiêm không thể bàn cãi.
Sau khi dặn dò Lưu Tĩnh vài câu, Ngô Liễu không thèm để ý tới phản ứng của nàng, vội vàng rời đi. Lưu Tĩnh vốn muốn hỏi vị nữ tu kia về chủ nhân đang ở đâu, nhưng thật ra nàng còn không biết cả tên của chủ nhân. Thậm chí đến tướng mạo của chủ nhân như thế nào Lưu Tĩnh cũng không biết miêu tả sao, vì nàng giờ mới nhớ ra, đêm đó nàng dường như không quan sát kỹ mặt chủ nhân.
Mà lại, ngũ quan của chủ nhân dường như rất phổ thông, rất khó để hình thành một đặc điểm nào đó có thể dùng lời miêu tả được trong trí nhớ. Lưu Tĩnh cuối cùng vẫn không mở miệng hỏi. Đến đâu hay đó vậy. Thế là nàng ở lại. Mặt trời mọc rồi lại lặn. Hằng ngày nàng đều làm việc cùng các nữ tu khác.
Giặt quần áo, cắt thịt khô yêu thú, chỉnh lý da thú, thậm chí là lấy nước rửa bát, cái gì nàng cũng làm. Ở đây, mỗi người một tháng đều có một ngày nghỉ, những nữ tu khác cứ đến ngày nghỉ lại rủ nhau đi ra ngoài. Còn Lưu Tĩnh, chưa một lần rời khỏi viện tử. Vì thực sự nàng không biết đi đâu.
Mỗi lần đến lượt nghỉ ngơi, Lưu Tĩnh đều ngồi ở nơi có địa thế tương đối cao trong viện tử, lặng lẽ ngắm nhìn ra bên ngoài. Tại vị trí này, nàng có thể thấy được phong cảnh xa xôi và cả chân núi Linh Điền. Nàng biết nơi này là một trang viên, được xây dựng trên sườn núi. Mà các nữ tu trong viện tử này, kể cả nàng, đều là người làm của trang viên này.
Những người xung quanh đối xử với Lưu Tĩnh khá tốt, nàng ở đây cũng coi như cơm no áo ấm. Cuộc sống nơi đây tuy có phần tẻ nhạt và bận rộn, nhưng so với ở Thanh Khâu Tông thì không nghi ngờ gì là tốt hơn nhiều, mỗi ngày đều có thể ngủ ngon giấc mà không cần phải trải qua những ngày lục đục với nhau nữa. Lưu Tĩnh rất hài lòng. Điều duy nhất tiếc nuối là nàng chưa từng gặp lại chủ nhân của mình lần nào.
Cuộc sống cứ thế trôi qua từng ngày. Ban ngày làm việc, ban đêm tu luyện. Chớp mắt đã năm năm. Lưu Tĩnh vẫn mỗi ngày ở trong sân, nàng đã hoàn toàn quen thuộc với cuộc sống nơi này. Những nữ tu khác dường như thỉnh thoảng vẫn được luân chuyển vị trí. Còn nàng, thì vẫn luôn ở lại chỗ này.
Bởi vì Ngô chấp sự chưa từng đến tìm nàng, cũng chưa từng sắp xếp bất cứ chuyện gì cho nàng cả. Nhưng vào một ngày, Ngô chấp sự rốt cuộc đã tới. “Ngươi đi theo ta.” Lưu Tĩnh cũng không hỏi đi đâu, đứng dậy liền theo Ngô Liễu rời đi. Đây là lần đầu tiên sau năm năm, nàng rời khỏi viện tử đó.
Sau khi đi qua mấy bức tường viện tử, Ngô Liễu dẫn nàng đến trước một tòa viện khác. “Vào đi, gia chủ đang đợi ngươi.” Lưu Tĩnh đẩy cửa viện ra, một mình bước vào. Vừa bước chân vào viện, nàng liền cảm thấy một luồng khí tức vô cùng quen thuộc ập đến!
Lưu Tĩnh không khỏi sững sờ, vội ngẩng đầu nhìn lên, trên mái nhà chính của viện, có một cái đình, một nam tu tuấn mỹ, tuổi tác xấp xỉ nàng đang ngồi bên bàn trà trong đình. Hắn cầm chén trà, dường như đang thưởng trà, trên người hắn mặc một bộ đạo bào màu đỏ, nhìn có vẻ rất chơi bời, nhưng cũng không ảnh hưởng đến khí chất tao nhã, phóng khoáng của hắn chút nào.
“Chủ nhân… ta… ta…” Lưu Tĩnh nghẹn ngào, nàng có chút kích động, không kìm được mà quỳ xuống. Dù ngũ quan của nam tu tuấn mỹ này hoàn toàn không giống chủ nhân nàng đã gặp năm năm trước. Nhưng luồng sức mạnh tinh thần quen thuộc trên người đối phương tuyệt đối không sai được! Chắc chắn hắn chính là chủ nhân. Luồng sức mạnh tinh thần này, cùng nhịp thở với nàng!
Ninh Phong nhẹ gật đầu, mỉm cười, ánh mắt lướt qua. Lưu Tĩnh năm năm qua ở trong trang viên an phận thủ thường, hắn rất hài lòng. "Chuyện ngươi Trúc Cơ, là vào mấy ngày tới phải không?" Lưu Tĩnh nghe vậy thì khẽ giật mình. Sau đó nhẹ gật đầu: "Bẩm chủ nhân, đúng vậy."
Năm năm qua, cuộc sống của nàng đơn giản và bình thản, tâm cảnh khác hẳn lúc trước, cộng thêm linh khí nơi này lại vô cùng dồi dào, tốc độ tu luyện của nàng nhanh hơn rất nhiều so với lúc ở Thanh Khâu Tông. Ba năm trước, nàng đã từ Luyện Khí tầng chín tu luyện lên Luyện Khí đại viên mãn.
Vài ngày nay, nàng cảm thấy Đan Điền hơi xao động. Như thể có thể đột phá Trúc Cơ bất cứ lúc nào, nhưng Lưu Tĩnh không có chút nắm chắc nào. Những ngày này, nàng đã dừng tu luyện, thậm chí không dám dùng linh lực! Vậy mà chủ nhân lại biết sao? "Cầm lấy cái này đi, có lẽ sẽ có ích cho ngươi Trúc Cơ đấy." Ninh Phong đưa tay ra, một chiếc hộp gỗ màu đen dường như được một đôi tay vô hình nâng lên, chậm rãi bay đến trước mặt Lưu Tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận