Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 837: Âm minh tuyết hồ ly

“Cái kia đế sư họa trục là chuyện gì?” Bất quá Ninh Phong nhớ tới một chuyện quan trọng hơn.
Lúc trước khi vào bí cảnh, quan lại Tiên Quốc triệu tập tất cả người nhập cảnh, giải thích về bí cảnh Cổ Nhai Quật, từng nói trong bí cảnh có một cơ duyên rất quan trọng, gọi là đế sư họa trục.
Thậm chí Tiên Quốc còn đặc biệt đưa ra một quy tắc ban thưởng, ai tìm được cơ duyên này trong bí cảnh, liền có thể nhận được một căn nhà ở Hoàng thành.
Nhưng đáng tiếc, Cố Phi không biết thông tin chi tiết về đế sư họa trục.
Nàng lắc đầu: “Ta chỉ biết vật này có lẽ nằm ở nơi trung tâm nhất của bí cảnh.” Nơi trung tâm nhất của bí cảnh Cổ Nhai Quật, chính là hồ trợ linh.
Hai người đến nay vẫn chưa đến đó.
Ninh Phong gật đầu nhẹ, như có điều suy nghĩ.
Theo những gì hắn hiểu, thứ Tiên Quốc cần, đó chính là thứ U Loan cần.
Hơn nữa hai chữ đế sư khiến hắn mơ hồ có nhiều suy nghĩ.
Cơ duyên này, tốt nhất đừng rơi vào tay U Loan!
“Được thôi, vậy ta ra ngoài xem một chút, ngươi an tâm tĩnh dưỡng ở đây.” Ninh Phong quyết định đi kiểm tra trong bí cảnh một phen.
Hắn lấy ra từ túi trữ vật một đống đồ ăn vặt, bày lên bàn: “Mấy thứ này để lại cho ngươi ăn.” Đồ ăn vặt này, đều là mua từ các cửa hàng ở Lam Tinh, có đủ loại nước uống có ga, nước tăng lực, còn có thịt bò khô, nho khô, thạch, Ninh Phong còn để lại một thùng sữa bò.
“Cái này gọi là sữa bò, uống nhiều một chút, sẽ có ích cho việc hồi phục vết thương.” Hắn thậm chí còn lôi ra nửa thùng mì ăn liền dưa chua, để lên bàn.
“Ngươi lấy đâu ra nhiều đồ lạ vậy?” Cố Phi nhìn đống hộp gói ghém chưa từng thấy bao giờ trên bàn, không khỏi thắc mắc.
Ninh Phong cười nói: “Đều là vài người bạn tặng, ngươi cứ tùy ý ăn, ta còn nhiều lắm.” Nói xong, hắn lại lấy ra mấy chục tấm phù lục, đưa cho Cố Phi: “Mấy cái bùa này ngươi giữ lại phòng thân.” Cố Phi nhận lấy phù lục xem, lập tức cảm thấy vô cùng kinh ngạc: “Phù Truyền Tống mà ngươi cũng đã chế tạo thành công? Còn cả phù né tránh……” Nàng học loại phù này gần trăm năm, vẫn chưa thể vẽ ra nổi một tấm.
Không chỉ nàng, ngay cả phần lớn phù sư khác trong Phù Ty điện, cũng đều bất lực với phù Truyền Tống, căn bản là không thể vẽ thành!
Nếu không phải năm đó tổng chấp sự Phù Ty điện đích thân diễn họa ra một tấm thành phẩm, thì quyển bí tịch phù Truyền Tống này có lẽ đã bị liệt vào loại quy trình vẽ không đúng, bị phong tồn vĩnh viễn ở Phù Ty điện.
“Dù sao mấy ngày nay nhàn rỗi, nên ta tiện tay vẽ vài tấm.” Ninh Phong vừa trả lời, vừa bắn ra một tấm phù Truyền Tống, hắn cần lưu lại ấn ký mục tiêu, giống như để lại một chiếc chìa khóa trở về.
Như vậy, khi hắn cần quay lại hang động, có thể trực tiếp truyền tống đến, nhanh như chim bay, vô cùng thuận tiện.
Trong « Kim Đan kỳ thường dùng phù lục tường thuật tóm lược » có ghi chép ba loại phù lục, hắn chỉ vẽ ra phù né tránh.
Bởi vì loại phù này có tác dụng lớn khi kháng địch, đối mặt cường địch cũng có thể giảm bớt tỷ lệ bị tấn công, xem như đề phòng trước, để người an tâm.
Phù lục thường dùng cho Kim Đan kỳ rất phong phú, khiến người hoa mắt, nhưng Cố Phi chỉ ghi lại ba loại.
Các phù lục cùng cấp khác, khi đó do hạn chế quyền hạn nên nàng chưa thể tiếp xúc toàn bộ. Mà trong số các loại phù lục mà nàng có thể tiếp xúc đến, thì ba loại phù lục này uy lực được xem là nổi bật, nên nàng đã chép lại.
Nhưng Cố Phi nói không sai.
Phù Truyền Tống quả thật khiến Ninh Phong có chút đau đầu.
Nhưng hắn có bảng hỗ trợ, nên sau khi thất bại mấy chục lần, cuối cùng đã thành công vẽ ra một tấm thành phẩm.
Trong túi trữ vật của hắn bây giờ, ít nhất có khoảng trăm tấm phù Truyền Tống, mà trong đó có đến hai mươi tấm thượng phẩm.
Những phù Truyền Tống này chắc đủ dùng trong bí tịch.
Sau khi chuẩn bị thỏa đáng.
Ninh Phong liền cáo từ Cố Phi, một mình độn thổ rời đi.
Lúc này Cố Phi mới thở phào nhẹ nhõm, cởi pháp bào ra, cẩn thận kiểm tra thương thế trên người, sau đó bắt đầu gãi ngứa.
Do làn da tái sinh mấy ngày nay, kèm theo một cảm giác ngứa ngáy, khiến nàng rất khó chịu, nhưng trước mặt Ninh Phong, nàng lại không tiện gãi, nên nhịn hồi lâu.
“Sưu!” Nhưng đúng lúc này, trong động bỗng nổi lên một trận phù văn yếu ớt, một thân ảnh hiện ra trong phù văn.
Dần dần rõ ràng, là Ninh Phong.
“Phù Truyền Tống thực sự hữu dụng……” Giọng Ninh Phong đầy kinh hỉ, hắn đánh giá xung quanh, phát hiện mình đã thật sự trở lại hang động.
Sau đó ánh mắt chuyển động, quay sang nhìn Cố Phi.
Thật ra hắn cố ý trở về, chỉ để kiểm tra hiệu quả của phù Truyền Tống ra sao.
Cho nên sau khi độn thổ đi được vài trăm trượng, Ninh Phong liền tế ra một tấm phù Truyền Tống, truyền tống về hang động.
Nhưng hắn không ngờ rằng lúc này Cố Phi lại đang không một mảnh vải che thân, nên khi ánh mắt hắn nhìn đến người Cố Phi, biểu cảm của hắn liền đơ lại.
Đối phương không mảnh vải che thân, các chỗ trên người đều thấy rất rõ, Ninh Phong nháy mắt để ý thấy, da thịt bị thiêu đốt của nàng đã hồi phục rất nhiều.
Cố Phi cũng sững người trước biến hóa đột ngột.
Nàng hoàn toàn không ngờ Ninh Phong sẽ nhanh chóng quay lại như vậy, đợi đến khi kịp phản ứng, mới vội vã mặc pháp bào vào.
“Ta đi đây.” Ninh Phong chỉ còn cách tế ra phù Truyền Tống, thân ảnh lập tức theo phù văn biến mất.
Cố Phi giật mình hồi lâu, mới từ từ cầm một viên ô mai thạch ở trên bàn.
Sau đó nhét vào miệng cắn nhẹ.
A?
Trong khoảnh khắc đó, nàng như lạc vào một tiên cảnh vị giác mỹ diệu.
Thạch mềm mịn, cảm giác như tơ, lớp chất lỏng tươi ngon của ô mai, vỡ ra trong miệng Cố Phi, cái vị trái cây nồng đậm đó, trong nháy mắt lan tỏa ra khắp hang động.
“Đây là thứ gì? Sao mà ngon vậy?” Cố Phi mở to mắt, cảm thấy thật khó tin, nàng không khỏi quay sang nhìn đống đồ ăn lớn trên bàn.
Thời gian đảm nhiệm chức vụ tại Phù Ty điện, nàng đã từng tham dự nhiều buổi tiệc lớn của tiên triều, nhưng chưa từng thấy loại thực phẩm đặc biệt này!
Cảm giác này rất mềm dẻo, hơn nữa dù không kể đến cảm giác, thì hương vị của nó cũng đã quá sức kinh diễm!
Cố Phi nghĩ rằng, không một nữ tu nào có thể cưỡng lại được sức hấp dẫn của loại thức ăn này… Thế là, nàng lại cầm thêm một viên thạch, bắt đầu ăn… Khi Cố Phi ăn hết thạch, bắt đầu gặm mì ăn liền.
Thì lúc này Ninh Phong đã độn thổ ra bên ngoài mấy dặm, và đã lên khỏi mặt đất.
Vì lúc đi ngang qua chỗ này, hắn phát hiện trên mặt đất có người đang đánh nhau, thế là liền dùng Ẩn Thân Phù, lặn lên xem xét, chỉ thấy có hơn hai mươi tu sĩ đang bao vây tấn công một con yêu thú.
“Lại là yêu thú cấp bảy?” Ninh Phong cười khổ lắc đầu, không ngờ trong dược viên này, ngoài Dương Diễm Phi Hồ, lại còn có cả yêu thú cấp cao thế này.
Nhưng đợi khi thấy rõ con yêu thú đó, hắn liền hiểu tại sao dược viên này lại được gọi là âm dương dược viên.
Con yêu thú này lại là Âm Minh Tuyết Hồ trong truyền thuyết.
Chỉ thấy toàn thân nó trắng như tuyết, lẫn mình giữa các loại linh thực muôn tía nghìn hồng trong dược viên, tựa như một tinh linh băng tuyết.
Bộ lông của nó mềm mại óng mượt, lấp lánh ánh trăng lạnh lẽo.
Con hồ này lại giống như Dương Diễm Phi Hồ, mọc ra một đôi cánh lớn, nhưng mắt thường có thể thấy, cánh trông như cánh ve, hơn nữa óng ánh trong suốt, khi nó dang cánh bay lượn, giống như một đóa hoa băng nở rộ, nhẹ nhàng ưu mỹ.
“Thảo nào nơi này lạnh như vậy!” Khi Âm Minh Tuyết Hồ vung cánh mang theo một trận âm phong lạnh thấu xương, Ninh Phong lập tức hiểu ra, con hồ này rất có khả năng giống với Dương Diễm Phi Hồ, trấn giữ một khu vực nào đó trong dược viên.
Linh thực linh dược đều có tập tính.
Linh thực dương tính cần sinh trưởng ở khu vực nóng bức, nhưng linh thực âm tính, thì chỉ có thể sống sót và phát triển tại những nơi âm hàn.
Khó trách nơi này lại gọi là âm dương dược viên.
Xem ra bên trong vườn đã có khu vực nóng bức, cũng có cả thổ nhưỡng âm hàn.
Dương Diễm Phi Hồ chắc hẳn bảo vệ các loại linh thực dương tính, còn con Âm Minh Tuyết Hồ này thì khẳng định là bảo vệ các loại linh thực âm hàn!
Ánh mắt Ninh Phong chuyển động, quả nhiên!
Rất nhanh hắn liền phát hiện linh thực khu vực này, gần như đều là các loại linh thực âm hàn, trong đó thậm chí có cả mấy loại phệ hồn thảo.
Khi trước Ninh Phong cùng Khương Mị Vân ở Bắc Vực, cũng từng hái phệ hồn thảo, nên hắn có thể nhận ra ngay.
“Phanh!” Âm Minh Tuyết Hồ lúc này đột nhiên tung ra một luồng bạch khí! Cuốn về phía mấy tu sĩ đang tấn công bên phải nó.
Luồng bạch khí trong không trung nháy mắt hóa thành một khối băng dày hơn một trượng, nặng nề lao về phía đám tu sĩ kia!
Bạn cần đăng nhập để bình luận