Trường Sinh Từ Vẽ Bùa Bắt Đầu

Chương 729: Đầm lầy huyễn U Lâm

Chương 729: Đầm lầy huyễn U Lâm Ninh Phong cười giải thích nói: “Ta thấy ngươi lâu như vậy không lên, lo lắng ngươi gặp phải phiền phức, cho nên đã sớm chuẩn bị thuyền bay, chờ ngươi lên là chúng ta có thể lập tức rời đi.”
Vừa nói chuyện, hắn vừa quan sát Khương Mị Vân.
Khương Mị Vân nói chuyện lắp bắp, rất không trôi chảy.
Ninh Phong để ý thấy môi nàng có chút tím tái, và trên tóc nàng còn dính không ít vụn băng.
Rõ ràng là do bị lạnh cóng.
“Cái hẻm núi này… đúng là không phải nơi người có thể ở.”
Khương Mị Vân cũng không thèm để ý đến Ninh Phong, ngồi thẳng xuống trên thuyền bay, mới há miệng run rẩy nói.
“Người dưới Kim Đan… tiến vào hẻm núi này, ta đoán chừng không chịu nổi một canh giờ, thực sự quá lạnh.”
Cho dù là tu vi Nguyên Anh, nhưng sau khi nàng xuống hẻm núi, vẫn bị luồng hàn khí kia tấn công vào kinh mạch, dù đã vận linh chống lạnh, vẫn cảm thấy có chút không chịu nổi.
Nhưng Ninh Phong chú ý không phải điều này: “Sao ngươi đi lâu vậy mới lên? ”
“Chẳng lẽ ngươi gặp phải chuyện gì trong hẻm núi sao?”
Lúc này, Khương Mị Vân mới lấy từ trong túi ra một đống vật phẩm màu đen, đưa cho Ninh Phong.
Ninh Phong nhận lấy xem xét: “Đây là cái gì?”
Đống đồ này dinh dính ẩm ướt, mà lại xúc tu cực kỳ lạnh buốt, dường như là một loại thực vật sinh trưởng trong môi trường ẩm ướt.
Nhìn bề ngoài có chút giống cỏ.
Nhưng Ninh Phong chưa từng thấy cỏ màu đen bao giờ.
“Đây chính là phệ hồn cỏ.”
Trong mắt Khương Mị Vân lộ ra một tia vui mừng, trước khi xuống hẻm núi, nàng mới biết Ninh Phong đến Tử Hàn cốc là để tìm loại cỏ này.
Không ngờ sau khi nàng xuống, lại phát hiện nơi này thật sự có phệ hồn cỏ.
Có cỏ này, Ngưng Quỷ Đan sẽ không thành vấn đề, về sau có thể yên tâm dùng để duy trì hình người.
“Chỉ có điều, phệ hồn cỏ dưới đáy hẻm núi không nhiều, lại còn phân tán rất thưa thớt, ta tìm hơn một canh giờ mới tìm được được vài cọng này.”
Khương Mị Vân giải thích.
Nàng muốn tiếp tục thu thập thêm vài cọng phệ hồn cỏ, nhưng lại lo Ninh Phong đợi nàng quá lâu, cũng may đi lên kịp thời, nếu không Ninh Phong rất có thể đã bỏ nàng mà đi.
Ninh Phong nửa tin nửa ngờ, nhìn sáu cọng phệ hồn cỏ trong tay: “Ngươi chắc chắn đây là phệ hồn cỏ?”
Ngày đó trong mộng cảnh của Ngụy Hân, hắn quả thực có hỏi về hình dạng phệ hồn cỏ, để khi gặp không bị lẫn lộn, nhưng tiếc là Ngụy Hân chỉ biết nó là vật gì, mà lại không biết hình dạng ra sao.
Khương Mị Vân vô cùng khẳng định gật đầu.
“Hơn ba mươi viên Ngưng Quỷ Đan kia, chính là do người nhà mẹ ta dùng phệ hồn cỏ luyện chế, nguyên vật liệu đều do ta cung cấp, ta đương nhiên biết loại cỏ này.”
Ánh mắt nàng ảm đạm, lại nhớ về những tháng năm trong cung.
Năm đó, U Vệ Hùng có thể thuận lợi giết về Hoàng thành, đoạt vị đăng cơ, trong đó có cả công lao của người nhà mẹ nàng.
Nhà mẹ của Khương Mị Vân, là Khương thị Tiên tộc ở Hoàng thành.
Lúc U Vệ Hùng giết về Hoàng thành, Khương gia trong ứng ngoài hợp, phái một lượng lớn tu sĩ sớm khống chế cửa thành, nên U Vệ Hùng mới được thuận lợi vào thành.
Mà sau khi U Vệ Hùng thành công đăng cơ, liền nạp Khương Mị Vân làm Tần phi.
Đây vừa là hành động báo ân, vừa là kết hợp lợi ích.
Việc Khương Mị Vân cuối cùng được phong làm tiên hậu, không chỉ là vì U Vệ Hùng coi trọng gia tộc Khương thị.
Mà còn có một nguyên nhân khác không ai ngoài cuộc biết, đó là thể chất đặc thù của Khương Mị Vân!
Sau khi Khương Mị Vân trở thành tiên, quyền hạn của nàng ngày càng lớn, thậm chí có lúc còn nắm quyền chi tiêu và điều phối vật tư quốc khố.
Phệ hồn cỏ và đan phương Ngưng Quỷ Đan, chính là do nàng phát hiện trong quốc khố năm đó.
Quốc khố của một nước Tiên Quốc, lại có những vật liên quan đến quỷ dị như vậy!
Điều này khiến Khương Mị Vân rất lo lắng.
Tiên Hoàng lúc đó mới lên ngôi chưa lâu, trong triều mặc dù nhìn như yên bình, nhưng kì thực đầy sóng ngầm.
Nếu việc này bị người có tâm biết, rất có thể sẽ dấy lên một cuộc bút chiến, vì vậy nàng cất đan phương và phệ hồn cỏ vào trong túi trữ vật của mình.
Sở dĩ phệ hồn cỏ trở thành nguyên liệu của Ngưng Quỷ Đan, là bởi vì tính hàn của nó rất mạnh.
Để phòng ngừa tính hàn của phệ hồn cỏ bị hao mòn, Khương Mị Vân góp đủ các nguyên liệu khác trong đan phương, mời các luyện đan sư trong tộc, bí mật luyện chế những phệ hồn cỏ đó thành đan hoàn để cất giữ.
“Sáu cây phệ hồn cỏ, luyện đan sư thất giai, chắc là luyện chế được mười tám viên Ngưng Quỷ Đan.”
Khương Mị Vân nhìn phệ hồn cỏ trong tay Ninh Phong: “Vài cọng phệ hồn cỏ này ngươi vẫn nên cho vào túi trữ vật đi, nếu không tính hàn sẽ dễ bị hao mòn...”
Ninh Phong cũng để ý.
Từ khi Khương Mị Vân đưa mấy cọng phệ hồn cỏ này cho hắn, cảm giác lạnh buốt bên ngoài đã có chút suy giảm.
Nếu tính hàn hao mòn, dược hiệu của đan hoàn luyện chế ra chắc chắn sẽ giảm.
Hắn vội lấy từ trong túi trữ vật ra một bình ngọc màu xanh nhạt, nhét phệ hồn cỏ vào.
Chiếc bình này là một vật không gian, tên là Linh Phong Bảo Bình.
Là phần thưởng hệ thống tặng cách đây nhiều năm.
Khi đó trên bảng hiện ra chỉ có một dòng chữ:
“Linh Phong Bảo Bình, dùng để cất giữ linh thực, linh chủng, linh trứng, bảo đảm dược lực thuộc tính không tiêu tan.”
Khi ấy, Ninh Phong cảm thấy cái đồ này chẳng có tác dụng gì, vì cất giữ đồ vật khác không được, chỉ dùng để chứa linh thực.
Không ngờ, hôm nay lại phát huy tác dụng.
Khương Mị Vân nhìn chiếc bình trong tay Ninh Phong, đồng tử không khỏi giãn lớn.
Nàng cảm giác chiếc bình này không phải là đồ bình thường, vừa muốn hỏi thì Ninh Phong lại nói: “Đi, chúng ta cùng nhau xuống hẻm núi, tìm thêm nhiều phệ hồn cỏ.”
Đến Bắc Vực một chuyến không dễ dàng, dù sao đến rồi cũng nên làm cho đáng.
Đã trong thung lũng có phệ hồn cỏ, thì cứ hái nhiều một chút.
Mà Ninh Phong cảm thấy Khương Mị Vân ở dưới đó hơn một canh giờ, cũng không gặp nguy hiểm.
Chắc trong thung lũng tương đối an toàn, chỉ đơn giản là lạnh mà thôi.
Chỉ cần khống chế tốt thời gian, toàn thân trở ra chắc không thành vấn đề.
“Ta ăn chút gì cho ấm người đã.”
Khương Mị Vân không ngờ nhanh như vậy đã phải xuống hẻm núi tiếp, vội vàng nói.
Hàn khí trong người nàng chưa tan hết, cần thời gian nghỉ ngơi thêm.
Ninh Phong đành lấy ra một ít thức ăn và linh tửu, cùng nàng ngồi trên thuyền bay, cùng nhau ăn.
Sau khi ăn uống no nê, khí huyết của Khương Mị Vân cũng tốt hơn rất nhiều.
Hai người thu hồi thuyền bay, lần nữa tế ra Ẩn Thân Phù, nhảy thẳng vào trong thung lũng.
Vừa vào trong thung lũng, Ninh Phong cảm thấy một luồng hàn khí ập vào mặt, nhiệt độ còn lạnh hơn so với lúc ở ngoài hẻm núi!
Đồng thời, hắn cũng phát hiện thần trí của mình, vẫn không thể điều tra xung quanh, chỉ có thể tập trung tinh thần quan sát xung quanh.
Vị trí hai người nhảy xuống bây giờ, là vị trí phía đông của Tử Hàn cốc.
Tử Hàn cốc trải dài theo hướng đông tây, ở giữa rộng, hai đầu hẹp.
Cho nên Ninh Phong có thể thấy rõ vách núi sau lưng, dường như ẩn ẩn bốc lên Hàn Yên.
Xem ra luồng hàn khí lúc nãy, chính là từ trên vách núi hai bên cốc phát ra.
Nhưng theo độ cao giảm xuống, xung quanh càng lúc càng tối, mà lại càng lúc càng lạnh.
Ước chừng rơi xuống hơn sáu trăm trượng, hai người mới vững vàng đáp xuống mặt đất.
Lúc này, dưới đáy cốc dường như cũng bốc lên từng đợt hàn khí, lạnh đến nghẹt thở.
Ninh Phong đành phải vận linh du tẩu toàn thân, phòng ngừa luồng hàn khí cổ quái này xâm nhập vào kinh mạch.
Nhưng không hiểu tại sao, dưới đáy cốc lại sáng lên nhiều, hoàn toàn không giống lúc mới rơi xuống nửa chừng tối như vậy, ít nhất thì mắt vẫn nhìn được.
Ninh Phong đang tìm kiếm nguồn sáng đó thì Khương Mị Vân lại kéo đạo bào của hắn.
“Nơi này không phải là nơi lúc nãy ta rơi xuống.”
Ơ?
Ninh Phong không nhịn được liếc nàng.
Chỉ thấy đối phương mặt kinh ngạc, cũng đang quan sát xung quanh, lẩm bẩm: “Lúc nãy ta rơi xuống, như ở đầm lầy ấy, lại không có nhiều cây như vậy!”
Ninh Phong cúi đầu nhìn mặt đất, là mặt đất bình thường, chỉ là có hơi ẩm ướt.
Mà xung quanh lại có rất nhiều cây, có cây cao tới mấy chục trượng, giống như nơi đây là một khu rừng rậm dưới đáy cốc.
Sở dĩ nơi này sáng rõ là vì trên cây xung quanh, đều hiện lên một luồng u quang rất khó nhận ra.
Vì cây cối đông đúc, cho nên dù những ánh u quang này không đáng chú ý, vẫn đủ chiếu sáng xung quanh.
“Bình thường thôi, lúc nãy ngươi rơi xuống, căn bản không phải vị trí này.”
Ninh Phong cười khẽ nói.
Hẻm núi sâu và rộng như vậy, chỉ cần phương vị nhảy xuống thay đổi một chút.
Sau khi đáp xuống đất sẽ lệch nhau là bình thường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận