Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 944


Sở Sở đang ngồi khoanh chân trên bàn trang điểm, khi mẹ thay đồ xong rồi quay người lại, cô bé lấy đôi bàn tay nhỏ bé vụng về giúp mẹ kéo khóa kéo lên, cô bé dùng chân chạm vào lưng ghế, chốc lát đã phi xống mặt sàn: “Mẹ đẹp lắm ạ!”
Thật có lỗi khi phải nói Lâm Bạch Thanh mặc đẹp hơn Tiểu Thanh.
Cân nặng của Tiểu Thanh không ổn định, trong hai năm qua, cô ấy tăng cân và đầy đặn hơn.
Từ trước đến nay, Lâm Bạch Thanh đều gầy hơn và cao hơn cô ấy, cô có nước da trắng ngần từ khi mới sinh, chiếc cổ cao, khi mặc chiếc váy cưới ấy lại trở nên rất khác.
Vì là ban ngày, Sở Sở không nhìn rõ nên cô bé mở cửa.
Ánh sáng tự nhiên chiếu vào, rọi lên người khiến chiếc váy cưới này đẹp lạ thường.
Mà lúc cô mặc váy cưới, Lâm Bạch Thanh cũng giống như Tiểu Thanh, cô cảm thấy mình xinh đẹp và muốn Cố Bồi nhìn được cô ngay lúc này.
Khoan đã, cô đang định gọi Cố Bồi, khi quay đầu lại cô bắt gặp Cố Bồi đang bế Sở Sở.
Áo khoác ngoài màu trắng, nhưng nó khác hoàn toàn với váy cưới, vì Lâm Bạch Thanh thường xuyên luyện võ nên cơ thể của cô săn chắc hơn so với những người phụ nữ khác, nhưng khi mặc váy cưới, chiếc cổ thon dài và bờ vai với đường cong duyên dáng lộ ra ngoài, kèm theo nụ cười và ánh mắt ấy, Cố Bồi thốt lên: “Đẹp quá.”
Sở Sở rất tự hào, cô bé mỉm cười kêu ê a, tựa như đang nói cha nhìn đi, suýt chút nữa cha đã bỏ lỡ rồi đó!
Trong khi Sở Sở hỏi cha thì ánh mắt của cha vẫn luôn dõi theo hình bóng của mẹ: “Cha và mẹ đã kết hôn chưa?”
Cố Bồi nhìn con gái, gật đầu: “Đương nhiên là kết hôn rồi.”
Nếu không kết hôn thì con bé chui từ đâu ra.
Sở Sở lại hỏi: “Mẹ có mặc váy cưới không ạ?”
Thật ra Cố Bồi cảm thấy tiếc nuối vì mấy năm trước trong nước còn chưa thịnh hành mặc váy cưới, số lượng bán ra cũng tương đối ít, kiểu dáng cũng rất quê mùa, vì tổ chức đám cưới nên anh đã nhờ anh trai giúp mình đặt áo cưới.
Tiếc thay, Lâm Bạch Thanh vội vàng khai trương, chờ đến khi khai trương xong thì lại có vô số bệnh nhân cần chữa trị, sau đó lại có Sở Sở, vì thế còn chưa tổ chức đám cưới.
Anh nói với con gái: “Tiếc thật khi đám cưới mẹ con chưa mặc váy cưới.”
Sở Sở thở dài: “Haiz, con cũng muốn mẹ mặc váy cưới.”
Nghĩ đi nghĩ lại, cô bé giơ hai ngón tay: “Cha cũng mua một bộ luôn ạ, mặc chung với mẹ.”
Tiểu Thanh sắp tổ chức hôn lễ, nếu Lâm Bạch Thanh muốn bù đắp thì Cố Bồi rất sẵn lòng.
Tuy anh làm không tốt, cuộc sống trước đây lại đầy tối tăm và mờ mịt, anh không bao giờ thích làm bất cứ điều gì.
Ngược lại, chỉ cần điều đó có thể khiến vợ anh vui, anh sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì.
Vì thế anh nói: “Đúng lúc Tiểu Thanh sắp kết hôn, chúng ta cũng bổ sung một đám cưới nhé?”
Ngày em gái vui vẻ cũng là ngày quan trọng nhất trong cuộc đời em, tất nhiên Lâm Bạch Thanh sẽ không cướp đi sự nổi bật của em gái.
Cô cởi váy cưới, vuốt ve thẳng thớm rồi treo lên, quay lại nhìn con gái, rồi nhìn chồng, mỉm cười nói: “Đợi đến khi Linh Đan Đường nhận được bằng độc quyền sáng chế Quốc tế về châm cứu bằng điện xung và thuốc đảo ngược xơ gan, thâm nhập vào thị trường nước M, đến lúc đó em sẽ nhờ nhà thiết kế giỏi nhất thiết kế váy cưới cho em, để Sở Sở làm cô bé tung hoa, tổ chức một đám cưới bổ sung, được không anh?”
Sở Sở chọc ngón út của cô: “Nhưng con không thể chờ được nữa, con muốn xem ngay ạ!”
“Có lẽ chúng ta có thể sớm xin cấp bằng độc quyền sáng chế Quốc tế?” Lâm Bạch Thanh cười nói.
Sở Sở còn nhỏ nên chưa biết việc xin cấp bằng độc quyền sáng chế Quốc tế khó khăn đến thế nào, cô bé nghĩ rằng ngày mai hoặc ngày mốt là có thể làm được. Các cô gái luôn yêu thích cái đẹp, cô bé chạy đến cạnh giường, mở tủ quần áo rồi tự chọn quần áo cho mình.
Cố Bồi nhìn con gái lôi một đống quần áo ra nhưng anh không hề tức giận, nhìn thấy vợ mình ngồi ở mép giường, mỉm cười nhìn con gái, anh ngồi xuống bên cạnh cô, thủ thỉ: “Hôm nay Vệ Quốc náo loạn như thế chọc em tức lắm đúng không?”
Lâm Bạch Thanh đang nhìn con gái cô, một cô nhóc hai tuổi làm cái gì cũng đáng yêu hết.
Cô nói: “Anh ta là như thế, anh ta không đáng để em tức giận đâu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận