Trọng Sinh Về Thập Niên 90, Chọn Chồng Làm Người Thừa Kế

Chương 931


Tiểu Thanh sờ đầu cô bé, tiếp tục nhìn vào trong nhà, cô ấy nhìn thấy trên bàn trà của Sở Thanh Đồ có một cái sa bàn, trên đó có tòa nhà bệnh viện mới, đối diện là Linh Đan Đường, nhưng Linh Đan Đường trong này lại khác xa so với thực tế, đó là một dãy nhà cổ kính, kéo dài đến ngôi nhà cổ, Tiểu Thanh không hiểu nên hỏi Sở Thanh Đồ: “Cha ơi, đây là gì vậy ạ, con thấy nó trông giống với Linh Đan Đường quá?”
Sở Thanh Đồ mỉm cười giải thích: “Bà ngoại của Thanh Thanh đảm nhận dự án xây dựng và cải tạo tổng thể ngõ Nam Chi của chính phủ, khu đất ấy cũng phải quy hoạch, sau giờ làm việc ba cũng rảnh rỗi nên đúng lúc có thể giúp bà ấy vẽ.”
Sở Thanh Đồ là một người nếu càng tìm hiểu sẽ phát hiện ông ấy tài năng như thế nào.
Ông ấy không chỉ có nhiều kiến thức về hóa học mà còn thông thạo về cơ thể con người, dược lý, bao nhiêu đó đã rất tài rồi, nhưng khả năng thực hành của ông ấy cũng mạnh không kém, nuôi tằm chỉ là môn khoa học của trẻ con, chỉ cần ông ấy có dụng cụ là có thể làm đồ chơi, vật dụng trong gia đình và cả mô hình kiến trúc, vì thế hầu hết đồ chơi của Sở Sở đều do ông ấy làm ra, đó là món đồ chơi độc nhất vô nhị trên thế giới.
Tiểu Thanh vừa nghe thế thì thấy không ổn chỗ nào đó, cô ấy nói: “Bà ngoại cũng đã hơn tám mươi tuổi rồi, bà ấy nhận công trình như thế thì liệu có làm được không ạ?”
Lúc này Thẩm Khánh Nghi bưng trà và trái cây từ trong bếp ra, bà ấy cười nói: “Đúng lúc chính phủ phải quy hoạch, mà bà ngoại con thì không muốn vì sửa chữa mà phải phá hoại tầng hầm Linh Đan Đường, tiếp theo là về công việc, đúng lúc dì Khánh Hà của tụi con chuyển công tác không làm nữa, dì tụi con sẽ phụ trách nó.”
Tiểu Thanh hiểu ra: “Coi như dì Khánh Hà gây dựng sự nghiệp lại một lần nữa, sau này bắt đầu làm công trình.”
Thẩm Khánh Nghi đưa cho Tiểu Thanh một quả táo, cười nói: “Đúng rồi.”
Tiểu Thanh hỏi Lâm Bạch Thanh: “Chị ơi, em sợ làm công ty xây dựng vừa vất vả lại không kiếm được nhiều tiền. Dì Khánh Hà cũng già rồi, cũng đến lúc phải nghỉ hưu. Nếu dì ấy muốn làm công ty xây dựng, nếu phải bồi thường thì sẽ rắc rối lắm.”
Thẩm Khánh Nghi và Sở Xuân Đình không muốn kinh doanh, họ cũng không biết nền kinh tế trong nước sẽ phát triển như thế nào, nếu làm công ty xây dựng thì cũng rất đáng lo ngại, nhưng Liễu Liên Chi và Thẩm Khánh Hà đều đang làm việc đó, bọn họ cũng không thể nào khuyên bảo, lúc này Thẩm Khánh Nghi liền nói với Lâm Bạch Thanh: “Sao con không đi khuyên bà nội thử, chúng ta mua một căn nhà gần Linh Đan Đường, không cần phải làm dự án lớn như vậy, tốn quá nhiều công sức.”
Lâm Bạch Thanh mỉm cười, cô đáp: “Dì của con mới bốn mươi tuổi, dì ấy vẫn còn trẻ mà, nếu dì muốn làm thì để cho dì làm, con ủng hộ dì, hơn nữa con nghĩ nếu làm xây dựng chắc hẳn sẽ kiếm được rất nhiều tiền trong tương lai.”
Lúc này, Sở Sở đem bàn cờ ca rô lại đây, cô bé đòi ông ngoại chơi cờ cùng, còn nói: “Kiếm nhiều tiền.”
Sở Thanh Đồ và Thẩm Khánh Nghi nhìn nhau, nói về sự nghiệp, bà cụ vừa có chính kiến và cách nghĩ riêng, bọn họ cũng không thể nói được. Mà nói đến Liễu Liên Chi thì phải nói đến vận mệnh và vận may của một đời người. Trên đời này hiếm có người không thích tiền, ai cũng muốn giàu có, ai cũng muốn kiếm tiền.
Nhưng Liễu Liên Chi là người không ham tiền, trong chiến tranh bà ấy điều hành một nhà máy sợi bông và một nhà máy dược phẩm, số người bà ấy cứu được nhiều hơn số thương vong, sau đó bà ấy lựa chọn ở lại đại lục để mở nhà máy sản xuất thuốc giá cả bình dân để cứu người.
Đầu những năm tám mươi, bà ấy dũng cảm mạo hiểm đến thành phố cảng để tìm kiếm con gái, nhân tiện cũng kiếm được một ít tiền.
Sau này bà ấy trở về đây vì cháu gái, bà ấy không bán nhiều cổ phiếu, chỉ bán một căn nhà nhỏ ở thành phố cảng nhưng với số tiền ít ỏi đó, bà đã xây dựng một tòa nhà cao tầng và giá trị con người của bà cũng ngày càng tăng.
Và bà ấy đã đảm nhiệm dự án cải tạo ngõ Nam Chi để bảo vệ tầng hầm của Linh Đan Đường, để nơi ấy có thể không bị ô nhiễm và có thể tiếp tục lưu trữ những loại thuốc cổ.
Nhưng từ nay trở đi, ngành xây dựng sẽ trở thành ngành sinh lời nhiều nhất đất nước này, có thể nói mỗi bước đi trong cuộc đời bà ấy không chỉ có tiền mà là đầy rẫy đau khổ. Thế nhưng mọi đau khổ mà bà ấy trải qua đều trở thành cơ hội để bà làm giàu.
Vì thế, giờ đây bà ấy không chỉ kiếm được lợi nhuận lớn từ năm phần trăm cổ phần ở nhà máy sản xuất thuốc Đông Hải mà bà ấy còn có một tòa nhà trị giá hàng ngàn vạn, các công ty kiến trúc mang đến doanh thu khổng lồ, điều này khiến số dư tài khoản của bà ấy trở nên nhiều hơn.
Đó là khối tài sản khổng lồ mà người bình thường không dám tưởng tượng và nó vẫn đang được tích lũy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận